Một phen này nọ qua đi, sắc mặt thái phi vui mừng rời khỏi, trước khi đi còn dặn dò Triệu ma ma phải hầu hạ nàng thật chu đáo.
Yên Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, nàng muốn làm mẫu thân sắp điên rồi.
Rốt cục hôm nay cũng được đền bù mong muốn, nàng vui mừng bật khóc, là đứa nhỏ của nàng cùng biểu ca.
- Biểu muội đừng khóc, đừng khóc biểu muội.
Kinh hỉ khiến Triệu Duệ Kỳ thất thần ngơ ngác ngẩn người, bị âm thanh nức nở của biểu muội làm cho thanh tỉnh.
Hắn cẩn thận săn sóc lau đi nước mắt của biểu muội, nhẹ giọng nói:
- Cẩn thận đau mắt.
Nước mắt càng ngày càng nhiều, lúc này Triệu Duệ Kỳ hoảng lên:
- Làm sao vậy? Không thoải mái? Ta....Ta sai người thỉnh thái y.
Yên Nhiên túm tay hắn, đem cả người vùi vào trong ngực Triệu Duệ Kỳ:
- Biểu ca, ta có hài nhi.
- Có chổ nào không thoải mái sao?
- Là cao hứng, biểu ca biết không ta rất muốn làm mẫu thân.
Thân thể Triệu Duệ Kỳ cứng ngắc, không phải hắn không muốn ôm Yên Nhiên, mà hắn sợ không nhẹ không nặng tổn thương đến nàng, tay chậm rãi vỗ nhẹ lưng Yên Nhiên.
- Ta biết, biểu muội sẽ là mẫu thân tốt nhất.
Yên Nhiên muốn đem ủy khuất buồn tủi ở kiếp trước nói hết cho hắn biết, nhưng lại sợ hắn lo lắng, Yên Nhiên nức nở:
- Biểu ca.
- Hai ngày nữa ta sẽ mang nàng trở lại kinh thành, thỉnh Bình Nhất Chỉ bắt mạch cho nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685936/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.