Đại môn Nhữ Dương vương phủ mở rộng, bảy tám chiếc xe ngựa có trật tự từ trong vương phủ chạy ra ngoài. 
Xe lớn nhất dẫn đầu mạ vàng khung xe, màng che tử sắc, bốn góc xe trạm trụy bảo thạch hình dạng thanh tước, mọi người bên đường đều dừng bước, nhỏ giọng bàn tán: 
- Là vương phi điện hạ. 
Đúng là Trinh Nương đang ngồi trên xe ngựa quy cách vương phi, bên ngoài xe ngựa rất là hoa lệ, bên trong trang hoàng cũng không thua kém. 
Đệm mềm thoải mái gấm Tô Châu, ấm trà chén trà khảm châu ngọc, dưới chân trải thảm Ba Tư. 
Mặc dù là xe ngựa nhưng bên trong vách tường đều khắc hoa văn phức tạp, giương mắt nhìn lên trên đỉnh có thể thấy được bảo thạch. 
Trinh Nương một thân thanh đạm lịch sự tao nhã ngồi trong xe ngựa phú quý có chút không phù hợp. 
Lẽ ra thanh âm ồn ào bên ngoài xe ngựa sẽ không truyền vào bên trong, là do Vân Nhi lặng lẽ kéo nhẹ màn che xe ngựa nhìn ra phía ngoài. 
Bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng dân chúng tránh đường nghị luận. 
Vân Nhi đắc ý nhếch miệng, Trinh Nương đang tựa người vào đệm mềm khẽ nói: 
- Vân Nhi. 
- Dạ, vương phi điện hạ. 
Vân Nhi buông màn che ngăn cách tiếng nghị luận bên ngoài, ở trong xe ngựa Trinh Nương có thể nằm, bên trong rất rộng rãi chứa năm sáu người cũng không có vẻ chật chội. 
Trinh Nương nghiêng người về phía trước, bàn tay khẽ sờ vào da lông quang thủy, cái này không biết đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685915/chuong-122-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.