Chương trước
Chương sau
Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, tang lễ của Nhữ Dương vương phi mới xem như đã trôi qua.

Ngày đó Nhàn Nương hạ táng, mọi người nhìn thấy Nhữ Dương vương một đêm đầu bạc.

Trước kia sợi tóc tối đen như mực lúc này đã trở thành tuyết trắng, so với trước kia Nhữ Dương vương giống như già hơn mười tuổi.

Bởi vì hai chân của hắn bị đánh gãy, tuy đã tìm Bình Nhất Chỉ nối xương, lại dùng rất nhiều dược liệu trân quý.

Sau này hắn đi lại vẫn giống như người bình thường, nhưng nếu muốn cưỡi ngựa chinh chiến thì rất khó.

Nhữ Dương vương ngồi trên xe lăn đưa tiễn linh cữu của Nhàn Nương rời khỏi vương phủ.

Vòng kinh thành nhập vào phần mộ tổ tiên của Triệu gia, hạ nhân vẫn phụ giúp Nhữ Dương vương đẩy xe lăn.

Dân chúng trong kinh thành kính nể Nhàn Nương đều chứng kiến cảnh Nhữ Dương vương vừa áy náy cảm kích, vừa tình thâm ý trọng với Nhàn Nương.

Lễ tang của Nhàn Nương phần lớn là do Yên Nhiên lo liệu, cũng vì nàng tương lai sẽ là thế tử phi, lại là ngoại sinh nữ của Nhàn Nương.

Cũng không có gì khiến người bàn tán, chỉ là khiến người khác kinh ngạc, khi biết Yên Nhiên an bài rất tốt, chiếu cố từng người đến viếng thăm.

Mai táng gả thú là chuyện rườm rà nhất, Yên Nhiên có thể làm được chuyện mà rất nhiều người không thể làm.

Người bên ngoài cũng khen Nhu Nương, dưỡng được nữ nhi tốt.

Quan tài được chôn xuống mồ, đứng bên bia văn, Nhữ Dương vương tự cắn nát ngón giữa, ở trên tấm bia đá viết.

Ái thê Mạnh thị Nhàn Nương chi mộ, phu quân Triệu Dật Thanh lập.

Trong quan tài được chôn dưới mộ phần là y phục và di vật của Nhàn Nương.

Còn tro cốt của Nhàn Nương đã bị Triệu Duệ Kỳ vụng trộm lấy đi rồi, dựa theo lời Nhàn Nương phân phó chôn ở chân núi Thanh Sơn.

Nhàn Nương không muốn liên quan dính líu gì đến Nhữ Dương vương nữa.

Yên Nhiên đỡ thân hình gầy yếu của biểu ca, đưa mắt nhìn Nhữ Dương vương đang rưng rưng nước mắt, một đầu tóc trắng...

Dung nhan tiều tụy suy yếu, Yên Nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn trời cao, giống như Nhàn Nương hiển linh vẫn chưa đi xa.

Nàng đang nhìn bọn hắn, thế nhân sẽ nói hắn vì tình mà đầu bạc, quá tiện nghi cho Nhữ Dương vương rồi.

Nhữ Dương vương cũng không phải là người si tình đỉnh điểm, hắn sẽ cảm động Nhàn Nương liều mình cứu mạng hắn.

Hắn sẽ bi thương, nhưng tuyệt đối không có khả năng chỉ trong một đêm mà đầu bạc trắng.

Lúc đại di ném Nhữ Dương vương ra ngoài đã dùng kim châm đâm vào huyệt vị của hắn.

Lúc ấy Nhữ Dương vương nhất định sẽ không cảm giác mình bị kim châm.

Triệu ma ma bên người Nhàn Nương mang cho Yên Nhiên một rương sách ghi chép, tất cả đều là Nhàn Nương lưu lại cho nàng.

Ở trong sách có rất nhiều bút ký của Nhàn Nương, là sau khi Nhàn Nương bị trúng độc, nàng đã bắt đầu nghiên cứu y thuật.

Vị y nữ cô nãi nãi Mạnh gia có y thuật thế nào nàng đều đọc qua, cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng thêm vài năm.

Kiến thức của Nhàn Nương đối với y thuật không hề kém đại phu, nhất là châm cứu đâm huyệt vị.

So với Bình Nhất Chỉ thì Nhàn Nương nghiên cứu còn muốn cao thâm hơn, lưu lại bộ sách này chứng minh Nhàn Nương trả giá rất nhiều, nàng cũng không phải là thiên phú.

Yên Nhiên không thể không hoài nghi, sao Trinh Nương có thể biết? Nàng học ai, hay là Trinh Nương có cơ duyên nào đó.

Hay nàng cũng trọng sinh? Trinh Nương có tính mềm dẻo, mặc kệ là gặp hoàn cảnh mệt mỏi khó khăn như thế nào.

Thì nàng vẫn luôn có thể tìm được đường sống, Yên Nhiên cũng không dám khinh thường Trinh Nương, nàng cần thủ hộ biểu ca.

Nhàn Nương dùng tính mạng lưu lại ưu thế, nếu Yên Nhiên làm không tốt, sao nàng có mặt mũi gặp lại Nhàn Nương dưới kia.

Vì thế Yên Nhiên nghiên đọc bộ sách mà Nhàn Nương lưu lại, thúc giục chiếu cố biểu ca, đồng thời cũng không bỏ qua hay xem nhẹ Trinh Nương.

Sau lễ tang, Nhữ Dương vương ở trong vương phủ điều dưỡng, bệnh tình của thái phi chuyển biến tốt hơn.

Loan Nguyệt vẫn bầu bạn bên người thái phi, thừa dịp Nhữ Dương vương đến thăm thái phi, liền quỳ gối trước mặt bọn hắn.

Nếu lúc này nàng không nói ra, Loan Nguyệt thật sự sợ thái phi ra lệnh để nàng làm kế phi.

Nhữ Dương vương đầu đầy tóc bạc, giống như đoản mệnh, Loan Nguyệt cũng không muốn mình còn đang ở tuổi thanh xuân lại phải bầu bạn bên người đại thúc.

Còn không có phong thái phong cảnh bằng nguyên phối cũng không thể thay thế được biểu tẩu.

- Ta kính nể biểu tẩu, mười người như ta, trăm người như ta cũng không bằng một mình biểu tẩu, Loan Nguyệt tự biết thân biết phận, không dám cầu mong những thứ không thể có, đợi bệnh tình cô cô chuyển biến tốt, biểu tẩu đã mất, ta cũng không thích hợp ở lại vương phủ nữa.

Giọng Nhữ Dương vương khàn khàn khô khốc:

- Ngươi ghét bỏ bản vương?

           

- Loan Nguyệt không dám.

           

Loan Nguyệt thầm nghĩ hỏng rồi, nếu để Nhữ Dương vương ghi hận, giận dữ ép buộc nàng làm trắc phi.

Chắc chắn phụ mẫu nàng sẽ không phản đối, Loan Nguyệt không muốn cả đời bị hủy hoại trong tay hắn.

Cho dù hắn bị bệnh vẫn là Nhữ Dương vương, là danh tướng của đế quốc, thế lực của Nhữ Dương vương phủ cũng không yếu.

Nếu không Loan Nguyệt đã không bị phụ mẫu đưa đến kinh thành.

Cho dù nàng có thể gả cho người khác, nhưng chỉ cần một câu của Nhữ Dương vương, con đường công danh, tương lai sau này của phu quân nàng sẽ rất nhấp nhô bập bênh.

- Biểu ca.

Đôi mắt Loan Nguyệt dịu dàng như nước hồ thu lúc nào cũng có thể dâng trào nước mắt.

Ánh mắt của Loan Nguyệt đụng phải ánh mắt của Nhữ Dương vương, nước mắt liền chảy xuống.

Trong đôi mắt tràn đầy thâm tình cùng thống khổ, Loan Nguyệt khẽ cắn môi, nói không ra hơi:

- Người như thế nào... Như thế nào lại hiểu lầm...Loan Nguyệt, rời khỏi người, Loan Nguyệt...Sống không bằng chết...

Thái phi cảm động lau nước mắt:

- Vậy hãy lưu lại đi, ta làm chủ...

           

- Không.

Loan Nguyệt lắc đầu, nước mắt chảy dài theo gò má, Loan Nguyệt ôm ngực giống như đau thấu tâm can nói:

- Ta kính nể biểu tẩu, sao có thể để biểu tẩu ra đi mà không thể an tâm? Biểu tẩu an bài...Loan Nguyệt có thống khổ hơn nữa cũng nguyện ý chấp nhận, biểu ca đối với biểu tẩu là mối tình thắm thiết, Loan Nguyệt không thể bại hoại biểu ca, cô cô, dù ta có đau khổ hơn nữa nhưng vì biểu ca ta cũng nguyện ý nhẫn nại chấp nhận, tuy biểu tẩu không nói gì, nhưng trong lòng biểu tẩu nhất định rất tín nhiệm thân sinh tỷ muội.

- Hài tử ngốc, hài tử ngốc.

Thái phi ôm Loan Nguyệt:

- Ngươi như thế sao ta có thể bỏ được?

           

- Là ta cùng biểu ca vô duyên, là Loan Nguyệt phúc mỏng..

Loan Nguyệt khóc nức nở trong lòng thái phi, còn liếc mắt nhìn về phía Nhữ Dương vương, hắn thật sự già đi rất nhiều, nếp nhăn nơi khóe mắt đều hằn sâu.

Nhữ Dương vương không biết suy nghĩ thật sự của Loan Nguyệt, chỉ cảm thán nói:

- Ta sai người đưa ngươi hồi phủ, ngươi hiểu chuyện như vậy, bản vương sẽ đem một trăm mẫu ruộng tốt ở chân núi Tây Sơn tặng cho ngươi, xem như một phần của hồi môn...

- Ta không cần, biểu ca...Ta...Ta không thể nhận...

Loan Nguyệt nức nở nói đứt quãng, thần sắc cực kỳ thống khổ, giống như Nhữ Dương vương là người mà nàng khó có thể dứt bỏ.

- Nếu không phải vì nguyện vọng của biểu tẩu, dù ta có chết cũng không rời khỏi vương phủ.

Nhữ Dương vương khoát tay áo, Minh Yên tiến lên đẩy xe lăn đưa Nhữ Dương vương rời đi, Loan Nguyệt bổ nhào vào trong lòng thái phi khóc rống thất thanh.

Thái phi cảm động không thôi, cũng ban tặng cho Loan Nguyệt vài hòm trang sức trân quý.

Hơn nữa còn cho nàng một vạn lượng bạc, Loan Nguyệt không chỉ có được ưu việt, còn có thể kết hạ ân tình với Nhữ Dương vương phủ.

Tương lai sau này một khi nàng có chuyện cần cầu vương phủ, nhất định bọn họ sẽ không từ chối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.