Sau khi Nhàn Nương nhận được tin tức, khẽ cong môi chứa ý cười, Nhàn Nương cài trâm trân châu lên đầu:
- Ta vẫn thích thời điểm này.
- Chủ tử.
Tay Triệu ma ma run rẩy:
- Người...Người...
Nhàn Nương đứng lên, mặc bộ hồng y trên thân khiến bề ngoài nàng mảnh khảnh thân thể mềm mại.
So với dĩ vãng nàng càng gày yếu hơn rất nhiều, nhưng gầy yếu vẫn không giảm khí thế của nàng.
Nhàn Nương vỗ vỗ tay Triệu ma ma:
- Chết không có gì đáng sợ, ta không sợ chết, so với chuyện ở trong vương phủ lặng yên không một tiếng động mà chết đi, còn không bàng oanh oanh liệt liệt làm cho thể nhân nhớ kỹ ta cả đời.
- Sau khi ta đi, Kỳ nhi cùng Yên Nhiên còn cần ngươi chăm sóc, nhớ rõ đem những vật ta lưu lại cho Kỳ nhi bảo quản thật tốt, sau đó hãy đem tất cả giao cho Yên Nhiên, lúc này chắc hoàng thượng đã đáp ứng tứ hôn, ta không còn gì tiếc nuối.
Đôi mắt Triệu ma ma chua xót:
- Nô tỳ nhớ kỹ, chủ tử...Nô tỳ nhất định sẽ không cô phụ người.
- Ngươi như vậy khiến ta rất lo lắng sao có thể mang ngươi đi gặp thái phi, ngươi hãy lưu lại đi, Loan Nguyệt cũng không phải là nữ tử tầm thường, nàng rất thông minh không thể để nàng nhìn ra sơ hở.
Lúc Nhàn Nương rời khỏi phòng, Triệu ma ma quỳ xuống, thấp giọng nức nở.
Nhàn Nương giống như phượng hoàng bay khỏi lồng giam, dục hỏa niết bàn.
Nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685850/chuong-105-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.