Đám chủ khảo tranh luận mấy ngày cũng không thể kết luận ai xếp hạng cao thấp.
Một người là Ngọc lang Phó Tuấn Khanh, một người là Nhữ Dương vương thế tử.
Đối mặt với hai bài thi vô cùng xuất sắc, mọi người ở đây đều im lặng.
Chủ khảo vuốt chòm râu thở dài:
- Nếu là người bình thường, bản quan còn có thể định ra ai xếp hạng đầu, tuy Nhữ Dương vương thế tử chịu long ân của bệ hạ mới có thể tham gia khoa cử thi hội, cũng vì bệ hạ cổ vũ huân quý thế gia đi thi khoa cử, mà không phải dựa vào tước vị kế thừa, tâm tư của bệ hạ thế nào, thân là thần tử không thể lý giải, Phó Tuấn Khanh cũng tài hoa hơn người, trời cao yêu mến đế quốc, mới có hai vị kiệt xuất kỳ tài xuất hiện.
- Sau này ai dám nói Nhữ Dương vương thế tử tài học tầm thường, bản quan sẽ bắt hắn ăn bài thi của thế tử điện hạ
Người khác thổn thức gật đầu:
- Có thể làm ra cẩm tú văn vẻ như thế, mà nói thế tử điện hạ tài học tầm thường, thật sự là trò cười trong thiên hạ.
- Đúng vậy, nếu có người phỉ báng thế tử điện hạ, còn không phải có ý nói chúng ta đều là loại người có mắt không tròng sao.
Triệu Duệ Kỳ làm văn chương thật sự rất tốt, nhưng không có tốt đến nổi khiến đám giám khảo phải nịnh hót như thế.
Tài hoa hơn người cũng chỉ là thiếu niên chưa cập quan cùng Ngọc lang chưa nhược quán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685836/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.