- Yên Nhiên muội muội.
- Tuấn Khanh ca ca.
Bình thản xưng hô, khiến Phó Tuấn Khanh cay đắng, Nhữ Dương vương thế tử ở bãi săn tỏ rõ tâm ý với hoàng đế.
Hắn đối với biểu muội là tình thâm ý trọng, tuy hắn không nói không phải biểu muội sẽ không thú.
Nhưng lại nói cả đời này chỉ cần một mình biểu muội, hoàng thượng sẽ thành toàn cho hắn.
Thật ra Phó Tuấn Khanh cũng không tính vào tửu lâu, lúc đi ngang qua, vô tình ngẩng đầu lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Hắn liền dừng lại ngửa đầu nhìn Yên Nhiên đang ngồi bên cửa sổ, so với lần gặp trước đây, mặt mày nàng càng tinh xảo.
Trong lòng hắn vẫn luôn tưởng niệm, định thi khoa cử xong, sẽ khẩn cầu hoàng thượng tứ hôn, mỗi khi đọc sách mệt mỏi, hắn đều nhớ tới nàng.
Không phải vì Lý Hạo Nhiên mà hai người bọn hắn mới quen biết.
Hắn nhớ kỹ nàng, tuy kiêu căng nhưng tâm địa rất tốt, nhưng lúc hai người gặp lại, Yên Nhiên hoàn toàn quên hắn.
Lúc đó hắn rất khó chịu, Yên Nhiên còn nói hắn giống nữ tử, sau này không có ai dám gả cho hắn.
Vì thế hắn chán ghét nàng, cho đến lần gặp mặt ở Tây Sơn, Yên Nhiên ra mặt giải thích, trong mắt nàng ẩn chứa sầu lo.
Phó Tuấn Khanh đau lòng, nếu là trước kia hắn có thể thẳng tay đẩy Yên Nhiên ra xa.
Nhưng đối mặt với nàng luôn gọi hắn là Tuấn Khanh ca ca, thì hắn hoàn toàn hãm sâu vào.
Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685830/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.