Nhữ Dương vương nhìn Nhàn Nương lo lắng cho nhi tử, trước kia hắn luôn biết người hiểu nhi tử nhất chỉ có Nhàn Nương. 
Nhữ Dương vương yên lặng cảm thán, lại nhìn Nhàn Nương ngẫu nhiên hiện lên khẩn cầu. 
Dù lúc hắn nhìn nàng, Nhàn Nương liền cúi đầu, nhưng Nhữ Dương vương tin tưởng hắn không nhìn lầm. 
Đi vài bước đến trước mặt Nhàn Nương, nàng so với trước kia càng gầy yếu. 
Nhữ Dương vương chậm rãi ngồi bên người Nhàn Nương, chần chờ một chút, rồi vươn tay kéo Nhàn Nương vào trong lòng. 
Hắn cảm nhận thân thể nàng khẽ run rẩy, Nhữ Dương vương thương tiếc vuốt lưng nàng. 
- Nhàn Nương. 
Nhàn Nương nằm trong lòng hắn, khóe miệng cong lên: 
- Kỳ nhi là nhi tử của ngươi cùng ta, là huyết mạch kéo dài giữa ta và ngươi, ta...Ta muốn hắn bình an, vương gia... 
Nhàn Nương mềm mại cầu xin thương xót: 
- Giúp ta chiếu khán Kỳ nhi được không? 
Nhữ Dương vương nhìn Nhàn Nương say đắm, giọng nói trầm thấp đáp ứng: 
- Được. 
Hắn tiếp cận Nhàn Nương, tới gần phiếm môi hồng nhợt nhạt, Nhàn Nương cố gắng nhẫn nại. 
Nàng đánh giá mình quá cao rồi, há mồm phun ra vật ô uế trong dạ dày, 
Nhữ Dương vương bị Nhàn Nương ói vào người cũng không quan tâm, ôm nàng nói: 
- Thể nào? Không thoải mái? 
- Vương gia, thực sự xin lỗi. 
Nhàn Nương dùng sức đấy Nhữ Dương vương, ghé người vào thành giường, nôn mửa, nước mắt chảy dài bên gò má, khuôn mặt càng thêm tái nhợt: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685794/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.