Yên Nhiên cùng Nhàn Nương đi dọc theo Kính Hồ bước lên đá cuội, nghe Nhàn Nương hỏi:
- Ngươi không thích Phượng Như?
- Đại di nhìn ra sao?
Yên Nhiên cho rằng nàng giấu diếm rất tốt, Nhàn Nương vỗ nhẹ mu bàn tay nàng nói:
- Ngươi đừng quên nàng là thứ nữ, là một quân cờ, nếu không thích đuổi đi, mắt không thấy tâm không phiền, nàng không đáng để ngươi tức giận.
Nhìn đám di nương trong Nhữ Dương vương phủ, Yên Nhiên cũng biết Nhàn Nương không thích đám thứ nữ, dù sao thứ nữ giáo dưỡng so với đích nữ kém xa nhau, chỉ có Trinh Nương là ngoại lệ, là đặc biệt. Yên Nhiên nhắc nhở nói:
- Ta thấy Trinh di có tri thức hữu lễ, lại rất hiếu thuận với ngoại tổ mẫu, nhìn thấy khí chất của nàng so với đích nữ cũng không thua kém đâu, trước đó vài ngày còn dạy ta rất nhiều điều, còn nói giúp mọi người là điều tốt, là đạo lý nên làm, nàng đối với châm tuyến nữ hồng lại có tài nghệ thiên phú, còn biết chữ, chỉ là không biết nàng thích xem loại sách gì, nàng đứng ở trước mặt ngoại tổ mẫu, tuy rằng ngại ngùng một chút, nhưng cũng không nói gì về mình, giống như đem nàng trở thành đích nữ.
- Vậy sao? Ta lại không nhìn thấy cửu muội muội tốt như ngươi nói.
Nhàn Nương nhớ lại biểu hiện của Trinh Nương, chính là đôn hậu, là mềm mại, là kính cẩn, là sợ sệt, nàng thường hồi Mạnh phủ, nhưng đối với Trinh Nương cũng không có ấn tượng sâu sắc.
- Lúc trước ta còn nghe nàng nói đã đọc Sơn Hải Kinh.
Lúc trước tuy Yên Nhiên với Trinh Nương có tình cảm thật tốt, nhưng dè dặt cẩn thận như Trinh Nương, sao có thể để cho Yên Nhiên thấy nàng đọc sách? Hay là để Yên Nhiên nhìn ra sở thích của nàng?
Sở dĩ Yên Nhiên biết được, là sau khi nàng thành Nhữ Dương vương kế phi, Sơn Hải Kinh là quyển sách mà Trinh Nương thích nhất.
- Trinh di dạy ta rất nhiều, khuyên giải ta không thể bộc lộ tài năng, dạy dỗ ta...Dạy dỗ ta như thế nào cùng người khác ở chung, còn dạy ta cách quản giáo tỳ nữ.
Bộ dạng của Yên Nhiên rất hồn nhiên giống như rất tôn sùng Trinh Nương, Nhu Nương ở bên cạnh nhíu mày, Trinh Nương sao có thể dạy dỗ Yên Nhiên, lần trước đi Mạnh phủ, Nhu Nương rõ ràng cảm thấy Yên Nhiên xa lạ với Trinh Nương.
- Quản giáo tỳ nữ? Nói ta nghe một chút xem nàng có cao kiến gì.
Nhàn Nương đi mệt, nàng lúc này đi một bước xương cốt đều đau, nhưng vì cao ngạo nàng cũng không biểu lộ ra ngoài.
Yên Nhiên đỡ nàng ngồi trên đá thạch ở đình hóng mát, theo sau là đám nô tì đem điểm tâm, dưa quả, nước trà mang lên, sau đó tự lui ra.
Hầu hạ Nhàn Nương gồm có tám nha hoàn nhất đẳng, mười sáu nha hoàn nhị đẳng, nha hoàn tam đẳng, tứ đẳng cộng lại có thể có đến ba mươi người.
Nhàn Nương xuất môn cũng vậy, ở trong phủ cũng vậy, cho tới bây giờ đều là người đi trước, một đám sau đuôi đi theo, bước một bước có tám bước chân đuổi theo, nói một lời không ai dám dị nghị cãi lại.
Nàng mặc y phục trang sức cực kì hoa lệ, hoàng phi so với nàng còn không là gì, Nhàn Nương vĩnh viễn minh diễm đoan trang, điểm này không giống với Trinh Nương.
Không phải nói Nhữ Dương vương kế phi Trinh Nương ăn mặc không tốt, mà nàng là thanh lịch hào phóng, khí chất uyển chuyển hàm xúc, nha hoàn bên người cũng không nhiều lắm, chỉ bằng một nửa Nhàn Nương.
Nhữ Dương vương từng nói Trinh Nương là đóa hoa yêu kiều, là người thiện lương, thông tình đạt lý.
Hắn đối với Trinh Nương là tán thưởng không giống với Nhàn Nương xa hoa.
Nhữ Dương vương phủ cực kỳ phú quý, nếu càng xa hoa sẽ khiến người chú ý.
- Yên Nhiên?
Nhàn Nương bỏ một trái nho vào trong miệng hỏi:
- Không phải đang nói tới Trinh Nương sao?
Yên Nhiên nói chuyện kiếp trước Trinh Nương quản hạ nhân, ác nô ở trong Nhữ Dương vương phủ như thế nào, rồi tạo ra một quy củ mới cho vương phủ ra sao.
Những ký ức này vẫn còn mới mẻ, nàng đã từng bị đâm cho đầu rơi máu chảy, mới nhìn ra quy củ nhìn có vẻ đơn giản như vậy, lại rất thích hợp với Nhữ Dương vương phủ.
Trinh Nương chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, không tốn nhiều công sức, đã dễ dàng đem Nhữ Dương vương phủ nắm trong tay.
[Truyện đăng ở ]
Nhu Nương nghe xong không khỏi hít một ngụm khí lạnh, không phải là nàng không tin Yên Nhiên, nhưng nếu Trinh Nương có kiến thức cỡ này, hoàn toàn không kém gì đích nữ, thậm chí so với đích nữ còn tốt hơn.
- Chủ trì việc bếp núc, nàng học từ đâu? Sao có thể hành sự lão luyện như vậy? Theo tính cách của mẫu thân sẽ không dạy dỗ cửu muội đâu.
- Mẫu thân không chỉ không dạy nàng, mà là dạy không ra, chính nàng còn hồ đồ, sao có thể giáo dưỡng được Trinh Nương như thế?
Trong mắt Nhàn Nương có một tia hứng thú, lại hỏi Yên Nhiên cụ thể hơn về quy củ, Yên Nhiên nhớ kỹ đau đớn, khiến nàng hơi có chút phân tâm.
- Nhớ ngày đó khi chúng ta xuất giá, chủ quản việc bếp núc, phải đi đường vòng biết bao nhiêu lần? Thật vất vả mới thăm dò được phương pháp, nghe Yên Nhiên nói, vị cửu muội này của chúng ta cũng không đơn giản, lúc ta còn ở trong khuê phòng, cũng chưa có được kiến thức giống như nàng lúc này.
- Đại tỷ lo lắng chọn lựa, ta sợ cũng như không.
Nhu Nương vân vê hạt thông, nhìn Yên Nhiên đang cúi đầu, ánh mắt có chút do dự bất an, không ai hiểu nữ nhi bằng thân mẫu, lúc này Nhu Nương sẽ không hỏi nàng, cũng không muốn đem Yên Nhiên phá hỏng, tình huống thân thể của Nhàn Nương, nàng so với Yên Nhiên còn rõ ràng hơn, nếu theo hướng tốt thì có thể sống quá năm nay, tệ nhất...
Nhàn Nương muốn vì nhi tử sính Yên Nhiên làm thê, quyết định của nàng, muốn tuyển kế phi cũng không gạt Nhu Nương, Huệ Nương là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng hôm qua nghe Yên Nhiên nói đến tư tình của Huệ Nương, Nhu Nương liền cảm thấy Huệ Nương không thích hợp gả vào Nhữ Dương vương phủ.
- Đại tỷ tín nhiệm muội muội sẽ không bạc đãi thế tử, tuy rằng đều là muội muội trong Mạnh phủ, huyết nhục tương liên, nhưng lời nói lấn áp lời nói, tri nhân tri diện bất tri tâm, đại tỷ vẫn là suy tính cẩn thận rồi hãy quyết định cho thỏa đáng.
Nhu Nương nhẹ giọng khuyên nhủ, Yên Nhiên lặng lẽ cong môi, nâng mắt lên nhìn, Nhàn Nương là người suy nghĩ sâu xa, có nàng nhắc nhở, đại di nhất định sẽ để ý Trinh Nương.
Tuy Trinh Nương cường, nhưng không thể gạt được đại di luôn đề cao cảnh giác nàng.
Yên Nhiên không muốn tái giá gả vào Nhữ Dương vương phủ, nhưng càng không muốn để Trinh Nương thuận lợi làm kế phi.
Kiếp trước, nàng cũng gặp rất nhiều người, thấy rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ thấy người thông minh hơn Trinh Nương.
Cũng chưa bao giờ thấy nữ nhân nào có thể bắt lấy tâm trượng phu như Trinh Nương, nếu để một người khác làm kế phi, tuyệt đối sẽ không xuất sắc như Trinh Nương.
Biểu ca sẽ thoải mái một chút, lại không có nàng ngu xuẩn làm phiền, biểu ca có thể giữ yên tước vị thế tử, cuối cùng kế thừa Nhữ Dương vương.
Sau khi biểu ca qua đời nàng còn sống thêm vài chục năm, nàng không biết so với người khác nàng biết gì nhiều hơn, giáo huấn ở kiếp trước quá sâu, Yên Nhiên không thể quên, đối với Trinh Nương chỉ có kính sợ.
- Đúng là phải suy nghĩ cẩn thận, nhị muội, ngươi cũng giúp đỡ ta nhìn cho thật kỹ, chuyện này cũng liên quan đến tương lai của Yên Nhiên.
- Đại tỷ.
Nhàn Nương cười nói:
- Ta chỉ nhận Yên Nhiên là nhi tức.
Yên Nhiên cắn môi, Nhàn Nương nói:
- Tiểu tử kia, trong mắt trong lòng chỉ có ngươi, không phải ta nói tốt cho hắn, ngươi là ngoại sinh nữ của ta, từ nhỏ nhìn ngươi lớn lên, ta thương ngươi cũng giống như thương Kỳ Nhi, hai ngươi là tương xứng, ta cũng không vì Kỳ Nhi mà miễn cưỡng ngươi, Kỳ Nhi thân thể có chút suy yếu, cũng không phải là đoản mệnh, xuất thân từ vương phủ, nhưng bản tính lại ôn lương, dù không phải là tài trí hơn người, nhưng ở kinh thành cũng không có mấy người có thể so sánh với hắn, hai ngày trước ở Trạng Nguyên Lâu, lấy "đại kiến cửu biện" thuyết phục văn sĩ uyên thâm, bên người không cần oanh oanh yến yến gì đó, chỉ toàn tâm toàn ý đối với ngươi, làm trượng phu của ngươi cùng ngươi nắm tay tới già, là phúc khí a.
Trong mắt Nhàn Nương ảm đạm vài phần, một vị ma ma chạy tới, vội vàng nói:
- Vương phi, vương phi, vương gia định dùng gia pháp với thế tử, ngài mau đi xem một chút đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]