Yên Nhiên nhìn ra Mạnh Trinh Nương đang nghi hoặc, cười yếu ớt nói:
- Không phải là Trinh di dạy dỗ sao? Chuyện này thay đổi một góc độ khác mà nói, sẽ đạt được kết quả tốt hơn, ỷ thế hiếp người là hạ sách.
Trinh Nương vui mừng nở nụ cười, giống như đối với Yên Nhiên có thể giác ngộ là chuyện hết sức vui mừng, cả người nàng đều tràn đầy vui sướng.
Yên Nhiên âm thầm nhắc nhở bản thân, không thể bị nàng lừa gạt, rời xa, nhất định phải rời xa, tuy rằng nghĩ như thế, Mạnh Trinh Nương giống như là người có ma lực hấp dẫn, Yên Nhiên rất khó có hận ý đối với nàng.
- Hai vị tiểu thư, chủ nhân nhà ta cho mời.
Một thiếu niên tuấn tú đến gần, hắn mặc trường bào màu trắng, phía sau lưng mang theo một thanh bảo kiếm, chuôi kiếm là đỏ thẫm chuỗi ngọc, Yên Nhiên cảnh giác nói:
- Chủ nhân của ngươi là ai?
Nàng nhớ tới một người, đương triều An Ninh công chúa, nàng phi đích phi trường, lại rất được hoàng thượng yêu thích.
(Yul: phi đích phi trường: k phải con của hoàng hậu cũng k phải con của phi tử có chức vị cao)
Ngày xưa cùng một nam nhân ái mộ lẫn nhau, nam nhân kia vì muốn thú An Ninh công chúa, mà vứt bỏ thê nhi còn phái người giết bọn họ.
Lúc An Ninh công chúa đại hôn, đang chuẩn bị bái đường, thê nhi bị vứt bỏ dưới sự trợ giúp của người trong giang hồ lọt vào phủ công chúa, kể ra chuyện xưa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685659/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.