Thì ra duyên phận đã sớm an bài trong khoảnh khắc họ gặp nhau. Giống như họ đã nói: Không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa vặn trong ngàn vạn người, bạn sẽ gặp, người thuộc về bạn là anh ấy.
Đã hai ba ngày rồi cô vẫn chưa gặp anh, cô đã xuất viện vì cô út lo cho cô nên đưa cô về nhà của họ để tiện chăm sóc.
Anh đang tức giận với cô sao? Anh không muốn gặp cô nữa hả? Anh không cần cô nữa sao?
Từ lúc ở bệnh viện đến khi về nhà cô chưa gặp anh, lúc ở bệnh viện thường cảm thấy có người đêm đêm nắm tay cô cứ nghĩ là anh nhưng rồi khi mở mắt ra thì chỉ là phòng bệnh lạnh lẽo.
Cô út muốn cô nghỉ ngơi nhưng cô không muốn, cô muốn gặp anh, cô nhớ anh. Cô muốn gọi điện cho anh nhưng cô sợ, sợ anh tức giận, sợ chính mình nghe được anh nói không cần cô nữa. Cầm điện thoại trong tay cô do dự xoay xoay điện thoại nhưng rồi lại sợ bỏ xuống.
Anh không cần cô nữa rồi, ai mà muốn một cô gái nhụt nhát thiếu tự tin rồi bị chướng ngại tâm lý như cô chứ.
Thật là nhớ anh quá đi.
Nằm trong phòng lặng lẽ chảy nước mắt, lặng lẽ nhớ anh. Cô thật sự rất nhớ anh. Cô không muốn ròi xa anh đâu. Càng ngày cô càng ỷ lại vào anh giờ không có anh cô phải làm sao đây, làm sao đây?
Cô thì ở trong phòng khóc nào biết dưới lầu có người đã sắp xếp ổn thỏa cho tương lai của hai người.
“ Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tac-duong/84729/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.