Giật mình tỉnh dậy, anh phát hiện mình lại nằm trong con hẻm nhỏ tối tăm cách đây mấy ngày. Anh nhớ rất rõ mình đã tự lấy dao đâm vào ngực cùng vợ đi lãnh cơm hợp rồi mà. Lúc đâm dao cũng đau dữ lắm, lòng anh như tro tàn chứ xác thịt chưa tàn. Lộm cộm bò dậy, đầu anh bắt đầu chạy số xem xem chuyện gì đang xảy ra với mình. Có khi nào thời gian đảo ngược lại, nó muốn anh hoàn thành tâm nguyện của mình rồi mới để anh thanh thản đi đầu thai kiếp mới. Nếu không cứu được Trang Dụ, anh sẽ mãi mãi đi lẫn quẩn trong vòng tuần hoàn không hồi kết này chăng?
Nghĩ vậy, Cố Ngạo liền chạy một mạch hết khả năng của mình để tới căn nhà bỏ hoang ở khu ổ chuột kia. Lần này anh nhất định phải cứu được cậu, không ai có thể làm tổn hại người anh yêu nữa. Dù đây là nơi nào, thế giới nào, vợ anh vẫn là vợ anh.
Anh đạp cửa xông vào, vừa hay bọn chúng đang chuẩn bị làm chuyện đồi bại với cậu. Áo Trang Dụ đã bị xé gần như manh mún lộ ra làn da trắng nõn chi chít vết thương.
Cố Ngạo không chờ bọn chúng kịp phản ứng đã lao tới đấm vài tên đang giữ cậu túi bụi rồi kéo cậu ra sau lưng bảo vệ. Cởi áo trùm lên người cậu, anh vỗ vai cậu trấn an.
"Đừng sợ, có anh đây rồi. Em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em. Không ai có thể động đến người anh yêu. Em đứng ở đây chờ anh, anh phải cho chúng biết mùi đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-roi-se-toi/1345905/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.