Cuối cùng sau hai tuần nằm tịnh dưỡng ở bệnh viện thì cả ba con đều bình an trở về nhà trong sự chào đón của mọi người. Vẫn như thường lệ, có chuyện gì vui thì Uông Nguyệt Hoa lại tổ chức tiệc tùng ăn uống no say. Lần này bà phấn khích hơn hẳn vì đã có cháu gái nối dõi tông đường. Không còn cảnh một đàn đực rựa một bà già 'nhạt nhẽo' như xưa. Nhà đã đông nay lại thêm đông.
Trang Dụ, Trang Bảo chỉ vất vả lúc sinh con còn việc chăm con là chồng lo tất. Ngay cả mấy nhóc cũng tập thay tả, dỗ em nín khóc phụ cho cha mình.
Đến tối bé con quấy khóc, Trang Dụ muốn dậy dỗ con nhưng Cố Ngạo lại không cho. Anh đè cậu lại, trong giọng nói mang theo tiếng ngáp ngủ.
"Em nằm ngủ tiếp đi! Anh dỗ Thụy Thụy cho. Em mới khỏe thôi, phải ngủ đủ giấc mới tốt. Con cứ để anh!"
"Ừm... vậy ngày mai để em chăm con. Lần này anh không được từ chối đâu đó.Anh cũng vất vả rồi. Em làm baba phải có trách nhiệm..."
Anh không trả lời cậu, chạm rãi lọ mọ xuống giường, từ trong nôi ôm Thụy Thụy lên vỗ về.
"Ơ ơ... Thụy Thụy ngoan,... ngủ đi con ngủ đi con..."
Sợ tiếng con bé làm ồn đến vợ, anh ôm con ra ngoài vỗ về đến khi nào con nín thì mới thôi. Một đêm Thụy Thụy khóc nháu đến năm, sáu lần, lúc thì tè dầm lúc thì đói lúc thì quậy làm cả đêm Cố Ngạo không chợp mắt được mấy hồi.
Cũng nhờ vậy, anh càng ngày càng thấu hiểu được sự vất vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-roi-se-toi/1345903/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.