Sáng hôm sau Cố Hàm giúp Trang Bảo vệ sinh cá nhân, chọn một bộ đồ vừa đẹp vừa thoải mái để cậu đi khám bệnh. Giờ này Cố Ngạo và Trang Dụ còn chăn ấm nệm êm nằm ngủ thẳng cẳng chưa xuống ăn sáng còn bốn nhóc con thì rình mò xem hai người họ làm cái quái gì trong đó. Bởi vì mấy chuyện trọng đại này mà mấy người đó không thể quan tâm, để ý những sự thay đổi của Trang Bảo. Chờ tới khi mọi chuyện phơi bày họ mới há hốc miệng kinh ngạc. Anh dẫn cậu xuống lầu nói với mọi người: " Sáng nay con với Trang Bảo không ăn cơm đâu. Em ấy bị bệnh rồi, con đưa em ấy đi khám. " Cố Chính Khanh gật đầu: " Ừ! Dạo này ba thấy tiểu Bảo ăn ít lắm, sắc mặt nó xanh xao nhìn mà tội nghiệp. Có gì nhớ nói cho cả nhà biết một tiếng. " Anh gật gật đầu: " Dạ! Con đi đây! " Cố Hàm lái xe chở cậu đến bệnh viện. Ngồi trong xe anh lấy chai nước đưa cậu: " Bảo Bảo uống nước nhiều vào. Có như vậy lát anh mới siêu âm chính xác được. Em ngoan ngoãn nghe lời lát khám xong anh mua đồ ăn ngon cho em. " Cậu nhận chai nước: " Ừm! Bảo Bảo nghe lời bác sĩ Hàm Hàm. Hì hì. " Uống hết chai nước, cậu mệt mỏi nghiên đầu tựa vào vai Cố Hàm lim dim ngủ. Anh điều chỉnh đầu cậu để dựa thỏai mái hơn rồi tập trung lái xe. Tới nơi anh tháo dây an tòan gọi cậu dậy: " Bảo Bảo! Tới bệnh viện rồi. Em thức dậy đi. " Khó chịu cùng cực, cậu he hé mắt ra: " Bảo Bảo mệt, đi không có nỗi. " Cố Hàm đau lòng nói: " Vậy để anh bế em lên. Em bám chặt vào người anh đi. " Cậu nghe lời vòng tay qua ôm cổ anh. Anh nữa kéo nữa bế cậu ra khỏi xe. Một đường bế cậu thẳng vào phòng siêu âm. Anh nhẹ nhàng đặt cậu nằm trên giường, nhẹ giọng nói: " Em vén áo lên đi, anh bôi gel nè. Nó có chút lành lạnh, em ráng chịu đựng chút. " Cậu cứ nhắm nghiền mắt, miệng lẩm bẩm: " Anh kéo hộ Bảo Bảo đi. Em làm biến quá a. " " Được! Anh làm cho. " Cố Hàm vén áo cậu từ từ bôi một lớp gel mát lạnh. Anh cầm đầu dò đặt lên bụng cậu đẩy tới đẩy lui quan sát. Cậu nhột quá, mở mắt ra cười: " Ha ha! Nhột qía Hàm Hàm ơi. " " Anh biết! Em ráng nằm im đi. " Cố Hàm nhìn vào màng hình xem xét phát hiện có chỗ không đúng a. Cái này chẳng phải là Bảo Bảo mang thai rồi sao. Anh dụi dụi mắt nghĩ chắc mình xem nhầm nên coi kĩ lại. Kết quả vẫn chỉ có một, Bảo Bảo thật sự mang thai rồi. Nhờ thiết bị hiện đại anh biết được cậu mang thai hơn hai tháng rồi. Anh nhẫm nhẫm nhớ tới có khi nào cái hôm cậu uống say không ta? Anh bất ngờ nhưng lại nghĩ cậu tạibsai không thể mang thai a. Trang Dụ và Trang Bảo là song sinh cùng trứng mà. Anh đúng là thông minh cả đời dại một giờ vợ yêu có thai mà không biết. Dấu hiệu rành rành vậy mà... Hazz. Cậu nghe anh thở dài, tưởng mình bệnh nan y sắp chết. Cậu mếu máu khóc: " Hu hu! Hàm Hàm ơi! Có phải Bảo Bảo bệnh nặn sắp chết rồi không? Anh nói đi còn bao lâu nữa Bảo Bảo nằm trong ' tàu ngầm 6 tấm '? Hu hu hu. " Anh mông lung nghĩ rồi nói bân quơ: " Còn bảy tháng nữa. " Cậu khóc dữ dội hơn: " A a a hu hu hu. Còn 7 tháng nữa là Bảo Bảo ngỏm rồi. Hu hu. Bảo Bảo không chịu chết trẻ vậy đâu. tiểu Dụ, tiểu Minh, tiểu Tinh, Bảo Bảo sắp không gặp được mọi người nữa rồi. Đồ ăn ngon cũng không thể ăn, mỗi ngày chỉ ăn tiền mã mà sống. Hu hu hu. Hàm Hàm rồi sẽ quên Bảo Bảo, kiếm con vợ xinh đẹp hơn aaa... aaa! Hu hu hu! " Tiếng khóc thất thanh của Trang Bảo đã kéo hồn vía Cố Hàm trở lại. Anh vội vàng giải thích: " Bảo Bảo không có bệnh gì hết á. Em chỉ là do ốm nghén khi mang thai thôi. Bảo Bảo, bụng em có em bé đó. " Cậu đang khóc rồi nín bặt: " Cái gì? Bảo Bảo không bệnh nan y. Bảo Bảo có bầu a? Trời ơi tin được không? Anh đừng gạt Bảo Bảo nga, muốn an ủi thì phải tìm cái cớ khác dễ nghe hơn đi. Bảo Bảo là giai thẳng 100 % sao mà có bầu được. " Anh ôn nhu hôn lên gương mặt ngơ ngác, ẩm ướt của cậu: " Anh nói thiệt đó. Chúng ta sắp có con của mình rồi. Anh vui quá đi mất. " " Vậy tại sao Bảo Bảo còn sống được bao lâu thì anh nói 7 tháng? " Anh xấu hổ, gãi gãi đầu: " À thì! Ý anh nói là 7 tháng nữa là em sinh em bé đó. Em có thai hơn 2 tháng rồi đó. Ghê chưa? " Cậu gật gật đầu: " Ghê! Mà sao Bảo Bảo có con được hay vậy? " Cố Hàm nói bâng quơ: " Đó là tại chúng ta yêu nhau dữ dội qua mới có thai. Mỗi tối chúng ta chơi trò chơi đó, cái mấy chú trùng đất chui vào bụng em giúp tạo em bé. " Cậu còn thắc mắc, hỏi tiếp: " Ủa vậy sao Hàm Hàm không có bầu? Bảo Bảo có bỏ trùng đất của mình vô người anh mà. " Anh cười ha ha, không ngờ đợt trước anh nói xạo vậy mà cậu tin thiệt a: " Thì ai nhỏ con hơn mới có bầu. Anh to lớn quá em bé ở không được, chui ra rồi. " Cậu hiểu hiểu xíu xíu theo cách ngây ngô của mình: " oh! Ra là vậy. Yea! Bảo Bảo được làm ba rồi. Em bé thế nào cũng dễ thương như hai cháu của em cho coi. Mặt mềm mềm, làn da trắng mịn. hí hí đã ghê. " Anh tỉ mỉ lau sạch bụng cậu, kéo áo xuống. Anh ôm chầm người cậu, vui mừng khôn xiếc: " Anh vui quá. Anh làm cha đó! Cám ơn em Bảo Bảo. Em thiệt là món quà hậu hĩnh mà trời tặng anh. Từ nay anh sẽ chăm sóc em tốt hơn, em không phải mệt mỏi như vậy nữa. " Cậu vuốt ve tóc anh: " Mệt tí mà vui a. Vì baby và Hàm Hàm mệt cỡ nào em cũng chịu được hết. " Cố Hàm cười cười, áp tai lên bụng cậu nói: " Con ngoan nga. Không được làm cho baba mệt đâu đó. Con mà lì mai mốt cha tét mông con đó nha. " Anh lảm nhảm nói lâu quá trời lâu. Tiểu sinh linh trong bụng khó chịu nói: " Con biết rồi! Cha làm ơn im lặng chút đi. Con muốn ngủ a, cha ồn quá sao mà ngủ đây. Con thức là quậy baba mệt ráng chịu đó. " Anh nói đã đời rồi mới buông tha lỗ tai chưa thành hình của bé. Trang Bảo chờ anh nói lâu quá ngủ mất đất quên cả trời trăng. Anh nghĩ cậu ngủ một lát tốt hơn, liền chạy qua xin nghỉ phép ngày nay. Trưởng khoa có khó chịu đi nữa cũng chẳng ích gì bởi bệnh viện này là của anh mà, chỉ là anh mướn người khác làm viện trưởng thôi. Ai mà cản anh cho được, vì miếng cơm manh áo, phải nhịn. Anh chạy xuống căn tin bệnh viện mua cho cậu một hộp sữa, một hộp cháo lát cậu dậy ăn dằng bụng một chút. Xong xuôi, anh bế cậu vào phong làm việc của mình ngủ. Anh ngồi ngắm nhìn gương mặt cậu ngủ say, cười tít mắt không thấy tổ quốc. Có hạnh phúc nào hơn hạnh phúc này chứ. Ha ha! Cơ mà anh đành phải nhịn ăn chay mấy tháng vậy. Con ơi cha hi sinh dữ lắm đó, con sau này lớn lên phải hiếu thảo à nga. Hic hic. Trang Bảo thức dậy, anh lau mặt cho cậu chăm cậu ăn cháo, uống sữa. Anh nói: " Bảo Bảo có thai rồi nên không thể đi chơi được đâu. Chờ em sinh xong anh đưa em đi sau. Thai nhi hiện còn yếu lắm. " " Ừm! Không sao đâu. Bảo Bảo cũng chẳng muốn đi công viên chơi. Nhưng anh đưa em đi mua trái cây nha, Bảo Bảo thèm lắm. " " Tuân lệnh bà xã đại nhân. " Anh tạc qua siêu thị, đẩy xe cậu tới quầy trái cây. Trang Bảo thèm chua tòan chọn nào là xoài, cheri, dâu tây, cam chua... nhìn thôi đã thấy ê răng. Anh mua thêm mấy hộp sữa tốt cho người mang thai, mấy cái áo quần rộng rãi rơn cho cậu. Anh lại đẩy xe qua dàn bánh kẹo mua cả chục bịt xí muội để lúc nào cậu buồn miệng lấy ra ngậm. Đi dạo chơi lòng vòng anh đưa cậu tới nhà hàng sang trọng ăn. Anh kêu toàn là mấy món dinh dưỡng tốt cho bà bầu. Trang Bảo nhăn nhó nói mới ăn lúc sáng rồi không thèm ăn nữa. Nhưng anh nhất quyết bắt cậu ăn, mỗi món một ít để em bé khỏe mạnh. Cậu ăn hết duy chỉ có món tráng miệng là kem dâu. Anh bây giờ biến thành một cái người tính như đàn bà. Hết cẩn trọng này tới cẩn trọng cái kia, nuôi ba con Trang Bảo mập mạp trắng trẻo mới chịu. Trang Bảo có chút ngao ngán thôi, phần lớn là hạnh phúc lan đầy con tim. Cậu thấy có bầu thiệt sướng cái suy nghĩ ấy kéo dài cho đến khi cậu sinh em bé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]