Hai ngày cuối cùng trước khi kết hôn, việc trong nhà thành một đám rối loạn, sáng tinh mơ Tần Tri đã bị bà nội túm dậy. Chờ anh rửa mặt xong đi ra, trên giường anh đã bị phủ một đống bông gòn, lão thái thái bắt đầu nhồi chăn, một trăm miếng vải gấm đã đặt trên ghế, Tần Tri không nói gì, nhìn bà lão đăm đăm. Bây giờ nhà ai còn đắp chăn bông?
“Mấy cái chăn này, bà nội đã chuẩn bị cho con từ mười năm trước, gấm thượng đẳng Tô Châu, bây giờ không còn bán nữa. Con sờ coi, gấm mềm lại mịn. Nhìn đi, nặng chưa!” Giọng Tần bà nội khoang trương, gần như bắt buộc tay Tần Tri phải chạm vào tấm chăn. Còn sức nặng, khỏi nói, thật là " áp bức ".
“Đỏ chói nhé!” Tần bà nội cười tủm tỉm ghé vào lỗ tai anh, nói.
Tần Tri nhìn chăn, nhớ ra, đêm đầu tiên cùng Quan Thục Di, hai người đều ở trạng thái kích động, tình cảm mãnh liệt, không mang “dụng cụ an toàn”. Ngộ nhỡ nếu có? Vậy thì sẽ thế nào? Anh không muốn con anh phải bước lại con đường của anh. Con của người khác sinh, lúc bắt đầu, xuất phát khởi điểm là như nhau. Còn con anh sinh ra, trên thế giới này, mười công việc thì hết bảy tám không thể làm, tính cách tốt còn không sao, nhưng nếu giống anh, lại thành kẻ đau khổ suốt nửa cuộc đời. Rồi như không có một người bạn đời tốt, coi như toàn bộ cuộc đời là bi thảm.
“Nhìn đẹp lắm.“ Tần Tri khen một câu, trong lòng bỗng dưng khổ sở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-qua-tao-chin/2286173/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.