Dịch: Hoài Phạm
Trong phòng tắm, Quan Thục Di cố sức tẩy vệt máu trên ra giường, nhìn thấy những món chăn mền bị như vậy, nàng cảm thấy xấu hổ. Lỡ mà bị người ta hiểu lầm thành “cái đó”, mà xoá bằng chứng không sạch sẽ lại càng thêm xấu hổ.
Tần Tri cầm tờ chi phiếu, đến phòng tắm, tựa cửa nhìn Quan Thục Di. Anh biết nàng đang giặt gì. Anh nhớ trong một cuốn sách, người đàn ông sẽ cất tấm khăn vương dấu vết ấy và giữ gìn cẩn thận, người phụ nữ sẽ cảm thấy e thẹn và thoả mãn trong cảm giác được quý trọng vô hạn. Tuy rằng cô ấy luôn làm những chuyện kỳ quái, nhưng lại không chút khách sáo xoá hết “dấu vết”, có lẽ cô ấy sợ bị nhìn thấy. Một tấm ra giường – anh có thể đền lại cho khách sạn. Có điều anh không có hứng thú lưu giữ món đồ ấy, anh cảm thấy, cất giữ một tấm trải giường lớn của khách sạn – vương một giọt máu, lâu lâu lấy ra nhìn lại một chút, chuyện này hơi bị “rởn da gà”. Mấy mươi năm sau, trong bữa tiệc đám cưới vàng, một đôi vợ chồng già, người vợ bưng ly rượu hồng nhìn một tấm ra giường, chạm cốc, gỡ răng giả xuống rồi hôn nhau. Sau đó lại nhìn ra giường kể lại chuyện xưa… Rồi có thay đổi gì không!?
“Đi rồi?” Quan Thục Di quay đầu hỏi Tần Tri.
Tần Tri nhìn nàng mặc quần đùi của anh, hai chân thon dài cân xứng lộ ra, bỗng nhiên thấy cổ họng khô nóng. Anh khẽ ho một tiếng: “Ừ…… Đi rồi, cha Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-qua-tao-chin/2286167/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.