Dịch: Hoài Phạm
Nút chai và Tiểu Phương Phương cùng chạm một chân ở……“Cửa thôn”. Không đúng, phải là quầy tính tiền trong quán cà phê đọc sách.
Hai người triền miên đến phát ngấy. Một luồng gió xoáy vô hình như đang xoay tròn giữa không gian bao quanh họ……
Cơ thể họ vẫn duy trì một dáng dấp huyền diệu, phát sáng vàng rực.
Tần Tri ngơ ngác nhìn bàn chân giơ lên cao ngang hông anh, hai ngón chân – ngón giữa và ngón áp út dính liền một chỗ. Nhìn theo góc độ thẩm mỹ, bàn chân ấy không đẹp, nó thậm chí là xấu xí. Anh chần chừ một chút, gương mặt cứng rắn bỗng nhiên vỡ ra một chút ánh sáng nhu hòa, xui khiến anh lắc đầu: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi ……”
Vì sao muốn xin lỗi? Tần Tri cũng không biết.
Quan Thục Di nhìn anh, ban đầu là nỗi xúc động trong sáng, sau đó vì sự trầm mặc của anh mà hơi lung lay, dần dần, dần dần …… Nàng xấu hổ đứng lên. Từ nhỏ, nàng chưa bao giờ dám lộ bàn chân này trước mặt ai, cũng chưa bao giờ bước chân tới phòng tắm công cộng. Ba nàng vì nàng, tuổi cao vẫn phải xách từng gàu nước về đun sôi cho con gái tắm rửa. Vất vả đều vì hai ngón chân dị dạng gắn cùng một chỗ.
Quan Thục Di bắt đầu nói những gì nàng ấp ủ, nàng muốn nói rất nhiều, rất nhiều. Biết anh được mấy tháng, kể từ lúc đầu quen biết, bây giờ nàng không muốn rời xa anh, những sợi tơ ngăn cách giữa nàng và anh càng lúc càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-qua-tao-chin/2286131/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.