Dịch: Hoài Phạm
Quan Thục Di đẩy xe lăn cùng Tần Tri chuồn đi từ 6 giờ chiều đến 7 giờ sáng.
Mỗi buổi sáng, Quan Thục Di đều ở nhà thay đồng phục công ty, chuẩn bị đi làm, nhìn gương rửa mặt đánh mắt kẻ môi, còn phải làm ra vẻ đang rất vội vã.
Nàng cảm thấy hết sức vất vả, mỗi ngày đều phải bịa một lô những lời dối trá về công ty để che giấu chuyện thất nghiệp với Quan mẹ.
Một lần nói dối, cần một ngàn lần nói dối khác để lời nói dối ban đầu có " độ tin cậy " cao hơn. Bây giờ nghĩ lại nàng vẫn còn sợ, nếu tên Nút Chai kia không chìa một tay vớt nàng lên, không biết nàng rơi xuống tầng địa ngục thứ mấy. Núi đao nàng dám leo, biển lửa nàng dám xuống, nhưng còn Quan mẹ… Một đao chém nàng nàng cũng không muốn nghe bà lải nhải!
“Tần ông nội cũng thật là, biến mày thành nô lệ lao động. Đứa cháu của ổng, tính tình kỳ cục quá! Về đây bốn tháng rồi, chưa nói chuyện với hàng xóm quá ba câu. Gặp mẹ là một tiếng " dì ", chướng tai quá sức! Luận vai vế nó phải kêu mẹ là thím. Thím thì là thím, còn dì…”
Quan mẹ vừa gắp cho Quan ba ba một miếng mỡ heo, vừa bắt đầu phản xạ không điều kiện mỗi ngày – lải nhải.
Quan Thục Di bỗng nhiên nhỏm dậy, chính nàng cũng giật mình thắc mắc vì sao lúc mẹ càm ràm Tần Tri nàng lại cảm thấy bực bội?
Nàng cười cười, nhìn Quan mẹ, nửa đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-qua-tao-chin/2286125/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.