"Mau ăn đi! Sao anh kén chọn vậy?"
Thiên làu bàu bưng đống đồ ăn đặt trước mặt của Thanh Trì.
Bực chết cô mà.
Từ lúc nhập viện tới giờ, khẩu vị hoàn toàn thay đổi.
Chỉ cái gì cũng không ăn.
Đôi khi ăn được một miếng bắt đầu chê tới chê lui.
Mẹ nó đây là cố ý chỉnh cô đúng không? Cũng không biết hôm nhập viện anh nghe thấy cô và Vũ nói những gì rồi nữa.
Không biết anh có nghĩ cô đang coi anh là thế thân hay không?
"Em ăn cùng anh!"
Thanh Trì ngửng mặt, ngước đôi mắt vô tội, cầu xin cô.
Đây mới là lí do thực sự của anh đúng không? Là cô nghĩ nhiều đúng không?
Thiên nhìn đôi mắt ấy, phút chốc mất tự nhiên.
Muốn phạm tội!!!
Mặc dù cô không nhìn nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của anh chưa dời đi.
Cuối cùng cô đành thỏa hiệp ngồi xuống ăn cùng anh.
Tuyệt đối là cố ý!
-----------------------------
Hai tay của Thiên siết chặt phần áo ở eo Thanh Trì.
Cô lại bị anh cưỡng hôn.
Từ lúc nhập viện tời giờ, chỉ cần có cơ hội, Thanh Trì đều cưỡng ép hôn cô.
Ban đầu cô có phản kháng nhưng một chút sức lực của cô hoàn toàn không đủ để chống lại sức lực của Thanh Trì.
Vì thế cô từ bỏ.
Cô không phản kháng nhưng cũng không phục tùng.
Mỗi lần anh hôn cô, cô đều lâm vào trạng thái hồi ức.
Có một tia quen thuộc vụt qua nhưng rất nhanh lại biến mất.
Nó khiến cô mất tập trung.
Kết thúc nụ hôn, làn nào Thanh Trì cũng đều làm vẻ mặt thất vọng nhìn cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-o-phia-cuoi-con-duong/501779/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.