"Trịnh Thiên, tỉnh táo lại. Không được rung động."
Thiên đem toàn bộ nước trút hết lên mặt, cố gắng bình ổn tâm trạng đang dao động của mình.
Cô lắc đầu đem tất cả hành động trước kia và ban nãy của Thanh Trì quăng ra khỏi đầu.
Cô không muốn nghĩ đến, càng không muốn để bản thân phải phiền não trước những sự việc vừa qua.
Cô chính là giữ thân như ngọc, chỉ vì một người.
Đem toàn bộ cơ thể đắm chìm trong nước lạnh, mặc cho nước xối thẳng xuống người, cô vẫn không động lấy một chút.
Cơ thể vì lạnh cũng run lên rồi nhưng lại cứ cứng đầu không nhúc nhích.
"Thiên, ba mươi phút rồi!"
Ngoài phòng tắm, Thanh Trì chờ đợi lâu quá liền cất tiếng gọi.
Anh sợ cô làm cái gì đó.
Không thấy bên trong đáp lại, Thanh Trì đang định đẩy cửa xông vào thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Cạch.
Đem theo khuôn mặt chán nản đi ra ngoài, mí mắt cũng không thèm nhấc lên nhìn Thanh Trì một cái lách người bỏ thẳng ra khỏi phòng.
Thanh Trì đem bàn tay cuộn thật chặt, kìm nén xúc động muốn lao tới giữ cô lại.
Nếu anh còn manh động nữa, anh chắc chắn không giữ nổi cô.
"Chị..." Vũ vừa đặt chân ra khỏi phòng liền bắt gặp Thiên cũng từ phòng đi ra.
Không nghĩ nhiều liền lập tức chắn đường đi xuống của cô cất tiếng.
"Tránh đường!"
Mặt vẫn cúi gằm xuống đất, không ngước nhìn Vũ một chút nào lạnh lùng ra lệnh.
Cô đang trong tinh thần và trạng thái không tốt, nếu không kìm nén được rất có thể cô sẽ đánh người.
"Chị, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-o-phia-cuoi-con-duong/267901/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.