"Mẹ ơi, sáng rồi dậy thôi, muộn rồi đó mẹ, nhanh dậy thôi!"
Vừa mở mắt đập vào mặt cô là khuôn mặt trẻ con đáng yêu của Tiểu Minh.
Thằng bé đang dùng hết sức lay cô tỉnh dậy.
Cố gắng để bản thân tỉnh táo phán đoán hoàn cảnh rồi mới dụi mắt cho tỉnh ngủ.
Mở to mắt ngước nhìn xung quanh một lượt xem mình đang ở đâu, làm gì.
Tiểu Minh nhìn mặt cô ngơ ngác mà phì cười.
"Mẹ, không lẽ người quên mất người có một đứa bé đáng yêu ngày hôm qua sao?"
Lúc này cô mới ngớ người, lật tung chăn mà ngồi dậy.
Phải rồi, hôm qua cô mới kết hôn xong mà quên mất.
Mọi hôm ở nhà đều có anh trai đánh thức mà hôm nay...
"Chết rồi muộn a... Tiểu Minh ra ngoài đi mẹ gấp lắm rồi. Tại sao lại quên mất chứ!"
Cô cuống cuồng xuống giường chạy nhanh vào nhà tắm.
Hôm nay khoa của cô tổ chức buổi gặp mặt với các luật sư hàng đầu trong nước. Nếu mà đến muộn để mất hình tượng ban đầu thì sau này công việc của cô càng khó khăn hơn rồi.
Hôm qua còn nhớ vậy mà lại quên béng mất ngủ đến không còn biết trời ơi đất hỡi gì hết.
Đúng là ngang heo mà!
Thay xong quần áo, khoác vội cái cặp lao xuống nhà, không kịp cầm theo đồ ăn sáng, cứ thế lao ra đường.
"Mẹ, khoa con nay có việc không thể đưa Tiểu Minh đi học được. Hôm nay mẹ đưa thằng bé đi giúp con. Hôm sau con sẽ đảm nhận việc này. Con sắp muộn rồi cả nhà ăn sáng đi nhé." - Nói rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-o-phia-cuoi-con-duong/267886/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.