Ngồi trong phòng mình mà Thiên cảm thấy thật khó chịu. Nghĩ mãi vẫn không ra rốt cuộc mình để lộ sơ hở ở đâu nữa. Nhìn xem. Để đề phòng cô chạy trốn mà anh trai đã đem toàn bộ ga giường lột lên đem ra ngoài, tủ quần áo cũng dọn dẹp sạch sẽ nhét vào vali kéo ra ngoài với lí do hết sức đường hoàng: 'Để mai về nhà chồng không phải dọn dẹp'. Không những thế còn đem toàn bộ điện thoại và máy tính tịch thu. Hết sạch đường liên lạc với cứu viện.
Đây là anh trai mà cô yêu quý sao???
Mới không phải!!!
Khiến cô tức điên mà!
"Anh trai, anh không cần phải sạch sẽ như vậy chứ? Em không trốn nữa mà, anh mau trả em cái điện thoại đi. Anh phải biết thời đại này bị giam lỏng trong phòng mà không có điện thoại nghịch thì khổ như nào rồi chứ." - Một bộ ôm đùi anh trai cầu xin, vứt luôn cả hình tượng cao quý của bản thân.
Lúc này mà còn nghĩ đến hình tượng thì vứt...
"Bà cô ơi, hình tượng của em ném cho chó ăn rồi à? Còn không đứng dậy?" - Đăng trừng mắt. Anh không lạ gì mấy cái trò này của nhỏ nữa.
Dùng đủ mọi cách lấy lòng nhưng lần này tuyệt nhiên không lay động được anh trai, cô bất lực quay về giường ôm cái gối bông mà than trời trách đất. Trước khi khóa cửa phòng Đăng còn cố tình quay lại nhắc khéo một câu.
"Em có đứa con trai thông minh đấy!"
Một đầu đầy dấu hỏi chấm.
Con trai?
Một sự liên quan không hề nhẹ. Không lẽ tên tiểu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-o-phia-cuoi-con-duong/267883/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.