Bước ra khỏi căn phòng, Thiên liền ngồi thụp xuống sàn chôn mặt vào tay khóc nức nở. Chín năm rồi, một chút tin tức cũng không có. Cô có thể vui sao? Người mà cô nhờ tìm kiếm đến nay cũng hầu như đều bỏ cuộc. Họ đều bất lực trước vụ làm ăn này, bất lực vì manh mối cô đưa ra quá ít. Cũng phải mà. Ngoại trừ tên của người ấy ra, cô không còn biết gì nữa. Khuôn mặt của người ấy cũng không biết. Nếu như năm đó, đôi mắt ấy của cô không mù thì có lẽ cô đã không bỏ lỡ một người như vậy.
Chín năm ròng, cô vẫn chưa từ bỏ hi vọng, chưa từ bỏ lời hứa. Lời hứa rằng cô sẽ đi tìm anh, nếu như anh không tìm cô thì chính cô sẽ là người đi tìm. Cô không từ bỏ vì từ lâu, anh trong tâm trí cô chính là động lực để cô sống tới bây giờ. Cô không tin vào lời nói của mọi người xung quanh, cô bỏ ngoài tai những lời lẽ can ngăn, vì cô biết anh vẫn đợi cô, vẫn chờ cô thực hiện lời hứa.
"Nếu thích cậu là một sai lầm
Thì tôi nguyện chọn một thanh xuân lầm lỡ"
Cô đã lựa chọn rồi thì sẽ không từ bỏ.
* * *
"Ba, mẹ con về rồi!" - chưa vào tới cửa cô đã hét lên.
"Chị xinh đẹp, chị về rồi!" - Đi theo lời nói trong trẻo của đứa nhỏ là một đoàn nhỏ nhỏ xinh xinh ôm chầm lấy chân cô không buông. Một đứa bé xinh đẹp, đáng yêu. Khuôn mặt phúng phính với hai lõm đồng tiền nho nhỏ. Khi cười hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-o-phia-cuoi-con-duong/267880/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.