Chương trước
Chương sau
Mấy ngày kế tiếp đều tương đối thuận lợi, lúc sau các thôn dân đã quen, mỗi ngày hái thảo dược cũng càng ngày càng nhiều, đếm số cân thảo dược mình hái, tính số tiền đạt được, mỗi người bắt đầu tràn đầy sức sống, trên mặt đều là bộ dáng vui tươi hớn hở.
Không cao hứng đoán chừng chỉ có người Lâm gia và Đổng Trân Trân.
Người Lâm gia ở ngày đầu tiên bị Lâm Mặc đuổi đi về sau liền tức giận không đi hái thảo dược nữa, cho nên chỉ có thể trơ mắt mà nhìn người khác kiếm tiền.
Mà Đổng Trân Trân lại bởi vì thấy Tô Lê không chỉ không bị Lâm Mặc hưu bỏ, cuộc sống khổ cực, lại còn có được yêu mến của người trong thôn, tức giận đến nghiến răng rồi lại không thể làm gì.
Sáng sớm ngày thứ năm, Lâm Mặc, Tào Chính cùng Nghiêm Lập Hạ mượn hai chiếc xe lừa của hai người trong thôn tới, hai chiếc xe lón chứa đầy thảo dược, dưới sự tha thiết chờ đợi của các thôn đi lên trấn trên.
Thời điểm hai xe kéo lớnđến Lục Phúc Đường, chưởng quầy cùng tiểu nhị đều kinh sợ.
Lão đại phu ha ha cười từ trong phòng đi ra, vòng quanh xe thảo dược đi một vòng, đứng bên cạnh vỗ vỗ vai Lâm Mặc.
"Hảo tiểu tử, ngươi thực sự làm được, thời gian năm ngày lại mang tới nhiều như vậy."
"Nhận được sự chiếu cố của ngài."
"Bất quá ta cũng nói trước, chất lượng không đạt ta chính là không cần."
"Đương nhiên, ngài cứ việc kiểm tra." Lâm Mặc gật đầu.
Chưởng quầy và tiểu nhị cùng nhau đến bên cạnh kiểm tra, cuối cùng thống kê kết quả làm mọi người đều chấn động.
Không đạt chuẩn một cân cũng không có, đều đặc biệt là thảo dược chất lượng tốt, thời gian năm ngày, Lâm Mặc bọn họ bao gồm ngắt lấy và xử lý thảo dược, cư nhiên tăng tổng cộng có 372 cân, dựa theo hiệp nghị bọn họ ký kết lúc trước, thảo dược lúc này đây, bọn họ liền kiếm được nhiều hơn 252 lượng!
Nghiêm Lập Hạ và Tào Chính tuy rằng quyết đoán gia nhập, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chỉ 5 ngày liền kiếm lời nhiều ngân lượng như vậy, hung hăng nuốt nuốt nước miếng, hai mắt tỏa sáng.
Bất quá ba người vẫn thực mau bình tĩnh lại.
Hơn 252 lượng cũng không tính là nhiều, thảo dược tươi mới vừa hái xuống với thảo dược đã qua xử lý trọng lượng không giống nhau, trên cơ bản khoảng 2 cân rưỡi thảo dược mới mẻ trải qua xử lý còn lại một cân, cho nên hơn 252 lượng này, ít nhất có 150 lượng là thuộc về các thôn dân, dư lại mới là phần mấy nhà bọn họ.
Hơn nữa đây là nhóm đầu tiên bọn họ ngắt lấy thảo dược, số lượng tự nhiên sẽ nhiều chút, nhưng kế tiếp khẳng định sẽ dần dần giảm bớt.
Nhưng cũng may, bọn họ không có nhổ dược căn, sang năm vẫn có thể tiếp tục hái như cũ.
Tuy rằng các thôn dân không thể chỉ dựa vào việc này để sinh sống, nhưng có thể kiếm thêm chút tiền.
Ba người hưng phấn cùng y quán thanh toán xong xuôi, mua rất nhiều đồ ăn và rượu ngon chuẩn bị trở về cùng mọi người trong nhà chúc mừng.
Thông qua Lí chính đem phần thuộc về các thôn dân thanh toán, lại đưa phí quản lí thu mua giao cho lí chính, sinh ý thảo dược lần đầu tiên thành công tốt đẹp.
Cùng dự tính không sai biệt lắm, bạc dư lại đại khái còn 122 lượng, Lâm Mặc và Tô Lê chiếm bảy phần, còn lại ba nhà mỗi nhà một phần, mọi người vui mừng.
Các thôn dân được bạc, trong lòng bỏ xuống tảng đá lớn, cũng đối với sinh ý thảo dược càng có tin tưởng, hái lấy thảo dược hăng hái hơn..
Lúc trước tuy rằng cũng có thu nhập, nhưng đều là một ít tiền, bán rau dại và mộc nhĩ kiếm lời hơn 20 lượng bạc, lần này thảo dược một lần liền nhiều hơn 72 lượng, cuối cùng tiết kiệm, trừ bỏ trong khoảng thời gian này sử dụng, cũng có nhiều hơn 92 lượng.
Lâm Mặc chưa bao giờ cao hứng như thế, buổi tối thời điểm ăn cơm, cùng Nghiêm Lập Hạ, Tào Chính, Đại Minh vài người uống đến hứng khởi, vừa lơ đãng liền uống quá nhiều.
Sau khi trở lại trong phòng, Tô Lê đã cực cực khổ khổ ru Tiểu Bút Tiểu Chỉ ngủ xong, ra tới liền thấy mặt Lâm Mặc đỏ bừng, lung lay đứng không vững hướng về phía mình ngây ngô cười.
"Hừ, sâu rượu!" Oán trách một câu rồi vào phòng bếp nấu nước nóng trở về cho Lâm Mặc rửa mặt rửa chân, lại cho hắn uống miếng nước, hoàn toàn bộ dáng hiền thê lương mẫu.
Toàn bộ quá trình Lâm Mặc vô cùng phối hợp, đôi mắt mở to như mực nhìn chằm chằm Tô Lê.
Tô Lê bị nhìn đến mặt đỏ tim đập, liều mạng muốn tìm chút chuyện khác để dời lực chú ý, đột nhiên mắt sáng lên, nghĩ mấy hôm nay vẫn luôn bận rộn, cũng chưa kịp đo kích cỡ Lâm Mặc để làm thân quần áo, vì thế hưng phấn từ trong phòng cầm thước đo, hướng Lâm Mặc kêu: "Lâm Mặc, mấy hôm nay cũng chưa có thời gian làm quần áo cho ngươi, nhanh lại đây, ta đo kích cỡ của ngươi một chút."
Ánh mắt Lâm Mặc sáng lên, ngoan ngoãn duỗi thẳng đôi tay, chờ Tô Lê đo kích cỡ.
Đến khi đứng trước người của Lâm Mặc, Tô Lê mới biết được Lâm Mặc cao bao nhiêu, nàng mới chỉ tới ngực hắn, chênh lệch cũng quá lớn đi, vòng ngực cũng thực rộng lớn, làm người ta rất có cảm giác an toàn!
"Làm sao vậy?" Không rõ Tô Lê vì cái gì lại thất thần bất động, Lâm Mặc hỏi một câu.
Tô Lê phản ứng lại, khuôn mặt bạo hồng, nàng suy nghĩ cái gì nha? Xua đi suy nghĩ miên man trong đầu mình, đo kích cỡ Lâm Mặc.
Thê tử của hắn đang ở rất gần, vì hắn bận rộn, một lòng suy nghĩ phải làm một bộ quần áo cho hắn, vị trí gần như vậy, hắn có thể rõ ràng nghe được hô hấp của nàng, ngửi được hương thơm trên người nàng, cảm nhận được bàn tay mềm mại của nàng đang chuyển động trên người hắn.
Lâm Mặc đột nhiên cảm thấy có chút không khống chế được chính mình.
Nhịn không được đem Tô Lê gắt gao ôm vào trong ngực, cảm nhận sự mềm mại của nàng, ôm thật chặt trong lòng ngực mình, Lâm Mặc chỉ cảm thấy đây là toàn bộ thế giới của hắn.
"A......" Không nghĩ tới Lâm Mặc sẽ đột nhiên có hành động này, đột nhiên đâm sầm vào lòng ngực của Lâm Mặc, Tô Lê không khỏi kinh hô một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn tay chân luống cuống, không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Tô Lê...... Tô Lê......" Lâm Mặc không nói thêm gì, chỉ là lẩm bẩm mà kêu Tô Lê, đôi tay ôm đến càng ngày càng gấp.
Tô Lê nghe hắn nỉ non, chậm rãi thả lỏng, tùy ý chìm đắm trong lòng ngực hắn, nhẹ nhàng mà ôm vòng lấy eo hắn.
Ông và bà luôn ồn ào nhốn nháo, nhưng là tình cảm hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau làm bạn lại làm Tô Lê rất hâm mộ, bà nói gặp được một người thương ngươi, hiểu ngươi, ủng hộ ngươi và của ngươi, là một sự kiện may mắn cỡ nào, nói nhất định phải biết quý trọng, Tô Lê cảm thấy chính mình là một người may mắn như vậy.
Nàng đã gặp, xuyên qua nghìn năm đến cổ đại, gặp một người như vậy.
Nửa đời trước nàng một mình một người, đều là vì gặp được người này!
Cảm nhận được độ ấm vòng tay nhỏ lấy ôm eo mình, Lâm Mặc thân mình run lên, cúi đầu nhìn về phía tiểu nữ nhân e lệ mà chôn ở trong lòng ngực hắn, trong lòng chỉ có một ý niệm —— hôn nàng.
Nghĩ như vậy, hắn cũng làm như vậy.
Đầu tiên là khẽ chạm môi đỏ nàng, trằn trọc lưu luyến, nhẹ nhàng vuốt ve, thử thăm dò.
Tô Lê run rẩy, hai mắt nhắm chặt, lại không có từ chối.
Lâm Mặc nhẹ nhàng mở môi nàng, tùy ý càn quét ở miệng nàng, cùng lưỡi nàng truy đuổi chơi đùa.
Chậm rãi, đã không có ôn nhu lúc trước, trở nên càng ngày càng bá đạo.
Tô Lê có chút chịu không nổi, có chút hô hấp không thông, nghĩ lui về phía sau, lại bị hắn đè lại cái gáy, càng thêm bá đạo mà ở miệng nàng tàn sát bừa bãi.
Ánh đèn mờ nhạt, hai người ôm nhau, tâm càng gần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.