Nghị Minh quyết định đi xe buýt đến cửa hàng kinh doanh, một chi nhánh của công ty mới khai trương ở tỉnh L. Muốn thử xem, trải nghiệm bằng đi xe buýt có mang lại chút kiến thức thực tế nào cho công việc kinh doanh của mình hay không? Hơn nữa, anh tự xem đây như chuyến đi "vi hành" mà thôi. Nếu anh giao cho Nghị Hằng, có lẽ nó sẽ kéo cả đám xe đua phân khối lớn của nó đi diễn tập. Là anh trai, dù có không muốn đến đâu, anh vẫn phải làm gương cho em.
Khi ba anh qua đời một thời gian, hai anh em vẫn vui vẻ mà sống, tự do theo đuổi ước mơ của mỗi người, chưa bị mẹ bắt ép đến công ty. Nhưng bây giờ, mẹ anh bỗng nhiên giao toàn bộ quyền kinh doanh cho hai anh em, khi mà cả hai vẫn còn đang là sinh viên. Nghị Hằng thì khỏi nói, nó ham thích xe đua, tính tình còn bồng bột lại rất thích kéo bè kéo phái quậy phá. Anh không thể nào yên tâm để em mình tham gia vào. Nhưng ngặt một nỗi, anh không thích làm kinh tế, càng không thích kinh doanh. Anh thích chơi thể thao, và chuyên ngành anh học cũng là hướng về một huấn luyện viên thể dục thể thao. Anh cảm thấy việc mẹ anh lại giao công ty cho hai anh em giống như "giao trứng cho ác". Anh nghi ngờ khả năng điều hành của mình, cũng như không thể tin tưởng vào năng lực của Nghị Hằng.
Anh biết, ba anh mất, mẹ rất đau khổ, tưởng như ngã quỵ. Nhưng công ty là ước mơ, là khát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-dau/2545273/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.