- Để anh trở về rồi hãy nói đi.
- Khi nào anh về?
- Chưa biết.
- ..
Nghị Hằng thật muốn quăng điện thoại khi nghe giọng điệu hờ hững của anh trai. Anh không ngờ anh trai chỉ nói đưa mẹ con Păn xê về thăm quê rồi trở lại liền, nhưng thực tế là anh ấy đã ở đó hơn một tuần lễ rồi. Việc này với anh quả thật không thể chấp nhận được. Vì sao anh vẫn phải làm việc chăm chỉ còn anh ấy thì vui vẻ với tình yêu của mình? Nói đến đây, Nghị Hằng chợt nhớ đến Mật Mật của anh "Em muốn ăn dưa lê Đồng Tháp, muốn ăn nem Lai Vung, muốn ăn dừa sáp Trà Vinh, còn muốn ăn..". Nghị Hằng liền hắng giọng:
- Anh có thể ở đó đến hết tháng vẫn được.
- Điều kiện?
- Anh chỉ cần mua các thứ sau đây rồi gửi xe về cho em là được.
- Mua gì?
- Nem Lai Vung, dưa lê Đồng Tháp, dừa sáp Trà Vinh, còn có..
- ?
Nghị Hằng cúp máy vẻ mặt tỏ rõ sự thỏa mãn. Còn bên này, Nghị Minh mặt mày cau có. Mình đi nhưng không hề yên thân với nó. Mà cũng không sao, coi như mua cho em dâu, lấy lòng luôn bạn của em dâu. Nghị Minh híp mắt tỏ vẻ nhàn hạ với suy nghĩ thông minh vừa rồi của mình. Anh tắt điện thoại bỏ nó lên ghế dài, ngước mắt nhìn thằng nhóc đang chạy vụt tới.
Thụy Khang ở đâu bổ nhào vào lòng anh:
- Chú.. chú ơi.. ơi, lát nữa.. chúng.. ta.. đi..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-dau/2545236/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.