Một mình lang thang trên con đường rợp bóng cây, nó chẳng biết mình phải đi đâu, về đâu. Nó không muốn trở về căn nhà trọ vỏn vẹn chỉ vài mét vuông chật hẹp đó, càng không muốn trở về ngôi nhà nơi nó đã bỏ đi.
Nó là một con nhỏ mất dạy – theo lời nhận xét của ba nó. Bản tính lầm lầm lỳ lỳ, nói chuyện không đầu không đuôi, cho dù có bị gì oan ức cũng không thèm giải thích, cùng lắm là bị đánh một trận là xong. Nó nhớ năm nó học lớp 6, con nhỏ ngồi kế bên mất tiền học phí khóc bù lu bù loa lên và nghi ngờ nó lấy, ai nói gì mặc ai, nó chẳng thèm để ý đến. Sự việc đến tai giáo viên chủ nhiệm, cô gọi hai đứa nó lên phòng giám thị nói chuyện, ánh mắt nhìn nó đầy nghiêm khắc.
-Trúc Linh, em có lấy tiền của bạn không?
-Cô nhìn em giống người ăn cắp lắm sao.
Nó không trả lời mà cái kiểu chất vấn ngược lại làm bà cô tức điên lên, thế là hôm đó nó bị mời phụ huynh lên nói chuyện, không biết cô giáo đã nói với ba nó chuyện gì mà về nhà nó bị ăn một trận đòn nhừ tử. Ba vừa đánh vừa chửi rủa, nhưng nó chẳng thèm nói năng gì, đợi ông đánh chán rồi thôi.
Nó ghét ba nó kinh khủng, nếu có một điều ước nó ước mình không phải sinh ra trong ngôi nhà này. Nó là con gái út trong gia đình có ba chị em gái, ngày siêu âm biết tin nó là con gái, ba bắt buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-cuoi-con-duong/2214015/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.