-Sinh nhật vui vẻ nha Kiến.
Đăng lấy từ trong túi ra một chiếc lắc đeo tay xinh đẹp bằng bạch kim rồi nhẹ nhàng đeo vào tay cho nó, có chút ngạc nhiên nó rụt tay lại.
-Tôi không nhận món quà đắt tiền thế này đâu.
-Cậu mà không nhận tôi giận cậu suốt đời luôn đó.
Nhìn món quà đắt giá mà nó cảm thấy ái ngại kinh khủng, có thể đối với nhiều người đó chỉ là một sơi dây bình thường nhưng đối với nó đó là món quà rất cao cấp mà nó chưa từng nghĩ đến. Còn Đăng nữa, cậu chỉ là một học sinh bình thường thì đào đâu ra tiền để mua cái này chứ.
Nó nghiêm mặt nhìn Đăng dò hỏi.
-Tiền đâu ra cậu mua cái này?
-Tiền…của tôi.
Đăng gãi đầu không biết trả lời thế nào, cậu bịa đại và dĩ nhiên nó không tin rồi.
-Đừng có xạo, nói mau.
Nhìn ánh mắt sắc bén của nó, cậu đành phải nói sự thật không dám gian dối nửa lời.
-Tôi xin mẹ.
-Điều kiện là gì?
-Hai tuần ngoan ngoãn ở nhà, không chơi bời, cá độ, đua xe, lêu lổng.
-Đồ ngốc.
Chẳng biết nói thế nào với tên này nữa, chỉ biết là cậu rất ngốc, ngốc khi làm những điều này cho nó.
Nó biết ngay là muốn được cho một số tiền lớn, mẹ Đăng cũng sẽ có điều kiện với cậu mà. Nhưng kể ra cái điều kiện thế này cũng tốt, cậu không đi chơi mấy trò kia là cũng bớt lo lắng rồi.
-Ừm, tôi ngốc lắm, nhưng chỉ ngốc với một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-cuoi-con-duong/2213983/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.