Hắn nhìn nó lắc đầu rồi nháy mắt Tuấn rangoài nói chuyện, chẳng biết từ bao giờ hắn xem Tuấn như bạn thân củamình mặc dù trước giờ hắn chưa từng có ý định muốn kết thân với ngườikhác.
-Cái vụ hôm trước cậu nói đó, dạo này thằng em trai của Linh có đến quấy rầy cậu ấy không?
Hắn hỏi Tuấn, chẳng hiểu sao lại quan tâm đến chuyện của nó như vậy nữa.
-Tôi không thấy hắn xuất hiện từ hôm đó đến giờ, chắc là sợ nên trốn luôn rồi.
-Ừm, vậy thì tốt.
Tuấn cảm thấy có chút lạ lạ từ nơi hắn, dường như hắn rất cảm thông và quantâm đến nó, chẳng lẽ vì là hàng xóm nên mới như vậy sao. Nhưng dù saonhư vậy cũng tốt, ít ra còn có người trông nom nó cậu cũng yên tâm rồi.
…
Hôm nay đến lượt nó nấu cơm, mà nó có biết nấu món gì ngon đâu ngoại trừ luộc rau cộng với chiên trứng thôi.
Ngày xưa ở nhà, dì ghẻ bắt nó làm toàn việc nặng nhọc còn nấu ăn thì tuyệtđối nó không được đụng tới, bà phải tự tay nấu thức ăn bổ dưỡng chochồng con mình nên không tin tưởng người như nó. Nên bây giờ ngoại trừhai món đó nó chẳng biết làm món gì khác.
Ngày đầu tiên không sao, qua đến ngày thứ hai, thứ ba thì hai người kia bắt đầu có ý kiến.
-Sao ngày nào cậu cũng nấu hai món này vậy hả? Tôi ăn riết mà người sắp thành trứng rồi đó.
Tuấn nhìn đĩa trứng chiên mà ngán đến tận cổ, vậy mà nó vừa ăn ngon lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-cuoi-con-duong/2213968/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.