Trời hơi nắng, hắn dắt nó tới một gốc cây rồi dịu dàng đặt tay lên trán kiểm tra nhiệt độ.
-Có mệt lắm không?
Nó lắc đầu thay cho câu trả lời. Không khí trong lành làm lòng người cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
-Cậu cười trông sẽ xinh hơn nhiều đấy.
Hắn xoa đầu nó một cái rồi đứng lên phụ Tuấn nhóm lửa nướng thịt.
Nó cảm nhận được vị ngọt trong câu nói tưởng chừng như rất đỗi bình thường của hắn, có cái gì không giống bình thường cho lắm.
-Ê, tôm chín rồi nè, lại đây ăn đi.
Nghe Tuấn gọi, nó đi tới ngồi cạnh bếp lửa khẽ mỉm cười với sự nhiệt tìnhcủa cậu bạn. Nhìn thức ăn này là biết không phải cậu ấy chuẩn bị rồi, có lẽ là nhờ mẹ làm nên mới thơm ngon như thế.
-Để tôi lột tôm cho cậu ăn nghe, sao mà hôm nay tôi ga lang dã man vậy không biết.
Tuấn tự biên tự diễn một mình, tay lột tôm vụng về còn miệng thù cứ nói huyên thuyên không dứt.
Nó cảm thấy thương hai người bạn này kinh khủng, cũng vì muốn nó quên đichuyện buồn mà phải vất vả thế này, bảo sao không thương cho được chứ.
Cố gắng tỏ ra vui vẻ, nó trêu chọc Tuấn.
-Nãy giờ cậu có móc mũi không mà lột tôm vậy hả? Tôi sợ ngộ độc thực phẩm lắm đó.
-Cậu nghĩ sao tôi ở dơ vậy hả? Tôi chỉ là đi vệ sinh quên rửa tay thôi.
Trời ạ, nói chuyện gì đâu mà mất vệ sinh thấy ớn, nghe là hết muốn ăn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-cuoi-con-duong/2213946/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.