Sau khi Thượng Khiết bỏ đi, Hứa Lạc một mực do dự rốt cuộc vẫn không muốn liên lạc với Quan Tĩnh.
Trong lòng Hứa Lạc hiểu rõ, biểu hiện hôm nay của mình hỏng bét. Vì vậy trên đường trở lại, cô đắm chìm trong tâm sự của mình, không hề chú ý đến Quan Tĩnh.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, hình như người kia cũng rất im lặng. Có lẽ chuyện hôm nay đả kích không chỉ có một mình cô.
Giữa bạn bè lui tới, kiêng kỵ nhất là một người luôn bỏ ra nhưng lại không đạt được hồi báo. Trong quan hệ của hai người, Quan Tĩnh luôn luôn là người chủ động, mà Hứa Lạc xuất thân từ một cô bé dè dặt, còn có một nguyên nhân khác, vẫn luôn bị động tiếp nhận.
Nếu như cứ tiếp tục như thế, có khi nào giống như Thượng Khiết nói, có một ngày Quan Tĩnh cũng cảm thấy mệt mỏi mà buông tay?
Suy nghĩ như vậy, trong lòng cô có chút hoảng hốt.
Cuối cùng, cô quyết định gởi đi một tin nhắn hỏi thăm. Không nhìn thấy đôi phương, cũng không nghe được giọng nói, vậy thì có thể che dấu tất cả tâm tình, cân nhắc từng câu từng chữ tiến hành biểu đạt.
“Quên hỏi anh, hái nhiều hạt dẻ như vậy, tay của anh có bị thương không?”
“Không sao, tôi đã quen, chỉ là bị thương nhẹ, hai ngày nữa sẽ lành thôi.” Quan Tĩnh nhắn lại.
Hứa Lạc mấp máy môi, “Cám ơn anh.”
“Cám ơn cái gì?”
“Cám ơn anh dẫn tôi ra ngoài chơi.”
“Là tôi chăm sóc em không chu đáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhu-mong/2471059/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.