Anh cười với Duy Duy, vừa sấy tóc cho Tư Lật vừa nói: “Sao thế? Muốn chơi với em sao?”
“Dạ.” Duy Duy chớp chớp đôi mắt nói: “Em gái vẫn chưa nói tên của mình với em.”
Tiếng của máy sấy tóc rất lớn, nhưng không cản được Tư Lật nghe thấy những gì Duyệt Nhất Trầm nói với bé gái kia: “Em gái tên Tiểu Khả Ái.”
Tư Lật nhìn anh một cái.
“Tiểu Khả Ái” Duy Duy lặp lại từng câu từng chữ, chớp đôi mắt đáng yêu hỏi: “Tên của em ấy là Tiểu Khả Ái sao?”
“Đúng vậy, em kêu em ấy Tiểu Khả Ái là được rồi.”
Thôi được, tốt xấu gì cũng là cái tên có ý nghĩ, cô không có dị nghị gì.
“Cái tên nghe rất hay a.”
“Tên của Duy Duy càng hay hơn.”
“Tên của Duyệt Nhất Trầm cũng rất hay.”
Duyệt Nhất Trầm xoa đầu của cô: “Muốn kêu tôi là chú?”
Kỹ thuật sáy tóc của anh thật chẳng ra sao, Tư Lật cảm thấy bản thân sắp thành tóc quăn rồi, cuối cùng đành phải vụn về quấn tóc lên.
Tóc quá nhiều, búi tóc trên đầu sắp to bằng đầu cô rồi. Duyệt Nhất Trầm ngược lại yêu thích không ngừng, lúc xuống lầu luôn mân mê búi tóc trên đầu đó.
Lúc xuống lầu lần nữa thì dì Lý đã nấu cơm xong, đồ ăn thơm lừng, có tôm và thịt bò cô thích ăn nhất.
Bốn người ngồi xuống, Duyệt Nhất Trầm luôn nắm tay Tư Lật, vì vậy cô ngồi bên cạnh anh, Duy Duy ngồi đối diện anh, mà đối diện Tư Lật chính là chị Kết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nho-de-thuong/3568611/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.