Sau hơn một tuần thì cuối cùng Vân Y cũng được ra viện. Cô đi đến mở cửa sổ phòng, cười nhìn ra bên ngoài thì thầm nói.
- Cuối cùng cũng về!
Thiên Hàn mở cửa đi vào, thấy cô đứng ở cửa sổ thì đi đến ôm lấy eo cô từ phía sau, nhẹ giọng nói.
- Vừa về không nghỉ ngơi đi mà làm gì thế?
Vân Y mỉm cười quay lại nhìn Thiên Hàn.
- Không mệt!
Thiên Hàn không nói gì, lẳng lặng bế cô lên rồi đặt ngồi trên giường, nhẹ giọng nói.
- Nghỉ ngơi một lát!
- Thiên Hàn! Em xin lỗi!
Thiên Hàn khẽ nhíu mày, ngồi khụy xuống, tay đặt trên đùi cô, không vui nói.
- Vì chuyện gì?
Vân Y im lặng một lúc, ánh mắt đượm buồn nhìn Thiên Hàn e dè đáp.
- Vì em mà anh phải ở bệnh viện mấy ngày nay, làm ảnh hưởng đến công việc của anh!
Thiên Hàn cau mày gõ nhẹ vàng trán cô rồi lại bảo.
- Ngốc! Không có anh Bạch Thiên vẫn tiến triển bình thương nhưng nếu em không có anh thì lại xảy ra chuyện! Anh thì không muốn em gặp chuyện!
Vân Y phồng má xoa trán rồi lại hỏi hắn.
- Anh! Vết thương em cũng sắp ổn rồi! Khi nào em có thể về nhà cậu!
Thiên Hàn mỉm cười, nuông chiều hỏi cô.
- Em muốn bao giờ cũng được, nhưng vết thương đã hết đau hẳn chưa?
Vân Y đưa tay lên vai, nơi có một miếng gạt băng, mỉm cười nói.
- Cũng đỡ rồi á! Vậy mai em về nhà cậu nha!
- Nếu em muốn!
Vân Y gật đầu cười rồi lại nhìn ánh mắt cú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/1722024/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.