Tầm 15h chiều thì Thiên Hàn giật mình tỉnh giấc, thấy người con gái đang nằm trong lòng vẫn còn ngủ say thì lại không nở đánh thức, định lẳng lẽ rời khỏi nhưng không được, cô ôm hắn không rời làm sao dám đi, Thiên Hàn cố gắng nhẹ nhàng gỡ tay Vân Y ra thì cô đã giật mình, mày khẽ nheo lại quay sang nhìn hắn.
Thiên Hàn thấy cô bị làm cho giật mình thì liền lên tiếng.
- Anh làm em tỉnh giấc à?
Cô dụi mắt gật đầu. Thiên Hàn thấy vậy xoa đầu cô mỉm cuời nói.
- Đi rửa mặt! Cũng 15h rồi! Chuẩn bị sang nhà ba mẹ!
Vân Y gật đầu, đứng dậy đi vào nhà tắm rửa mặt đánh răng. Thiên Hàn ở ngoài chọn một bộ quần áo xong thì cũng đi vào nhà tắm đánh răng cùng cô.
Khi Vân Y đánh răng rửa mặt xong thì cô đi ra để cho Thiên Hàn vào tắm trước. Chỉ một lúc sau Thiên Hàn đã chỉnh chu trong chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen toát lên một vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
Vân Y nheo mắt nhìn Thiên Hàn. Ôi trời! Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp.
Thấy cô cứ nhìn mình chăm chăm, Thiên Hàn nhếch môi cười khẩy nói.
- Bạch phu nhân! Ta biết ta đẹp! Nàng không cần phải nhìn ta thế đâu?
- Bạch phu nhân gì chứ?
Vân Y nhăn mặt nhìn hắn xong quay đi để tránh hắn nhìn thấy gương mặt đang ửng đỏ của cô. Cô đến tủ đồ đứng đấy một hồi rồi cô không biết sẽ mặc bộ nào, ngó sang Thiên Hàn hỏi.
- Thiên Hàn! Đi nhà ba mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/1722005/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.