- Ồ! Lại gặp rồi! Thư kí Triệu!
Vừa nghe giọng nói ấy Vân Y liền quay lại xem là ai, chính Vân Y cũng khá bất ngờ vì cô lại một lần nữa gặp lại anh chàng lúc sáng.
- Ồ! Chu Minh Kì!
Chu Minh Kì cười vui vẻ nhìn Vân Y rồi lên tiếng hỏi.
- À không biết... Cô có thể cho tôi cùng ngồi được không?
Vân Y nhìn cái bàn. Ôi tận 4 chỗ ngồi! Biết từ chối làm sao?
Cô mỉm cười rồi gật đầu nói.
- Cũng được!
- Cảm ơn nhé!
Chu Minh Kì vui vẻ đặt đồ ăn trưa của mình xuống ghế rồi ngồi xuống.
- À... Lúc sáng không kịp xin số cô! Vậy giờ cô có tiện cho tôi xin số điện thoại không?
Vân Y vừa nghe Chu Minh Kì nói liền nhanh chóng nghĩ cách từ chối. Cô mỉm cười trong gượng gạo.
- À... Tôi... Tôi không đem điện thoại!
- Vậy... Tôi cho cô số tôi này! Về cô có thể nhắn cho tôi biết số mà!
Gì? Vậy luôn hả ta? Không được không được! Phải nghĩ cách từ chối lần nữa.
Vân Y lại mỉm cười rồi trả lời.
- Tôi... Tôi hay quên lắm! Chắc không tiện đâu!
Chu Minh Kì cười trừ rồi chuyển sang chuyện khác.
- Ồ! Không sao! Vậy để khi khác! Vậy có thể cho tôi ngồi chung bàn ăn trưa được không?
Vân Y lại một lần nữa khó xử, cô mỉm cười không biết trả lời thế nào thì Lục Hạ đi đến.
- Đồ ăn tới rồi đây! Ủa? Đây là...
Lục Hạ đặt đồ ăn và nước uống xuống bàn rồi mới nhìn sang Chu Minh Kì, khẽ cau mày nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/1721994/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.