"Cạch" Vân Y mở cửa bước vào phòng, trên tay là một khay đặt ba ly nước, lần lượt là nước cam, trà và cafe
Cô nhẹ nhàng đi vào, đặt nước cam xuống chỗ bà Lục, trà xuống chỗ ông Bạch và cafe là của hắn.
- Hai bác uống nước đi ạ!
Thiên Hàn khẽ cau mày khi thấy tay Vân Y có vết trầy bị rướm máu.
- Y Y! Tay em sau thế?
Vân Y nhìn tay mình, mỉm cười.
- À này em bất cẩn ngã chổi tay nên bị, không sau đâu!
- Không sao gì mà không sao! Thiên Hàn! Lấy hợp sơ cứu lại cho mẹ!
Thiên Hàn lắc đầu đứng dậy đi đến học tủ, lấy hợp sơ cứu mini đem lại để lên bàn.
- Vân Y qua đây! Để anh làm cho!
- Thôi! Để cho mẹ!
Khóe môi Thiên Hàn giật giật nhìn mẹ mình. Ôi cái chi rứa? Rồi Vân Y là người yêu của hắn hay là của mẹ hắn đây.
- Vân Y! Cháu ngồi xuống đây!
Vân Y bây giờ kiểu như đứng hình í, chỉ là trầy xướt nhẹ thôi mà ta!
Bà Lục ân cần chậm miếng bông gòn đã được chấm nước rửa vào, nhẹ nhàng chậm lên vết thương của cô, xong xuôi bà lấy băng cá nhân băng lại cho cô. Mỉm cười nói.
- Được rồi đấy! Lần sau phải cẩn thận nhé!
Vân Y mỉm cười gật đầu. Bà vui vẻ nhìn cô rồi hỏi.
- Vân Y! Dạo này cậu cháu khỏe không?
Cậu? À là cậu Vân Trình, quên mất là cậu của cô và ba mẹ của hắn đã quen nhau từ trước.
Vân Y mỉm cười nhìn bà Lục rồi nhẹ nhàng trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/1721986/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.