Vân Y và Thiên Hàn về đến nhà, Vân Y không chờ Thiên Hàn mở cửa mà tự mình mở rồi đi vào nhà.
Thiên Hàn lắc đầu rồi đi vào cùng cô.
"Cạch"_ Cô bước vào phòng với vẻ mặt khó chịu và theo sau đó không ai khác là thiếu gia họ Bạch kia.
Thấy thái độ không mấy vui vẻ của cô, Thiên Hàn đến sofa ngồi xuống cạnh cô, lên tiếng hỏi.
- Em lại làm sao đấy?
Vân Y ngồi xuống sofa, mở điện thoại lên xem giờ rồi nhìn hắn trả lời.
- Làm sao là làm sao? Em bình thường mà!
- Vẻ mặt của em là đủ thấy em đang khó chịu!
Vân Y nhíu mày nhìn Thiên Hàn, tỏ vẻ muốn chọc hắn.
- Có hả? Thay vì anh đứng ở đây hỏi em làm sao thì hãy đến bên cô Tô Linh Thực kia mà xem sáng cô ta ngã có làm sao không kìa!
Nghe câu nói của cô, hắn liền áp cả người cô vào sofa, mặt cận mặt hỏi.
- Em còn giận không?
- Không có!
Hắn nhếch môi nhẹ, trong đầu lại có suy nghĩ gì đó, chầm chậm hỏi.
- Có muốn biết lí do lúc sáng?
- Anh không nói sao em biết!
Thiên Hàn cười nhẹ rồi lên tiếng nói tiếp.
- Hôn anh đi rồi anh sẽ nói!
Vân Y cau mày đẩy hắn ra, đưa tay tát nhẹ vào mặt hắn một cái rồi đứng dậy.
- Đồ vô liêm sĩ! Không cần biết nữa!
Vừa quay lưng định bước đi thì Thiên Hàn kéo cô lại làm cô mất đà ngã xuống sofa.
Thiên Hàn nhanh chóng khống chế cô, cầm chặt hai tay cô lại.
- Hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/1721984/chuong-106.html