Thiên Hàn quay sang nhìn ông Triệu Triết Lập, những lời nói lạnh lẽo rít qua từng kẽ răng.
- Ông sai? Lúc ông đánh Triệu Vân Y ông có biết ông sai không? Lúc ông hùng hổ định tấn công tôi ông có biết ông sai không? Đụng đến người của tôi thì kết cục không bao giờ tốt đẹp!
Nghe những lời nói đó của Thiên Hàn mà ông ta không ngừng run sợ. Ai mà lại không biết tiếng tâm của Bạch Thiên Hàn trên thương trường này thế nào, chỉ cần hắn búng tay một cái thì muốn tập đoàn nào sụp đổ mà chả được, không những vậy Bạch Thiên Hàn lại là một người có tiếng trong giới hắc đạo, ai thấy hắn cũng phải cung kính gọi một tiếng "Đại ca" thì chuyện gì mà hắn không dám làm.
Ông Triệu Triết Lập run người không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, quay sang thì thầm với Giả Kiến Minh.
- Kiến Minh, dù sao thì công ti con cũng có hợp tác với Bạch tổng mà đúng không, nói... Nói giúp bác một tiếng với.
Giả Kiến Minh nhìn ông Triết Lập rồi lại quay sang nhìn Âu Tư Nhã. Âu Tư Nhã thấy tên họ Giả kia có vẻ chần chừ liền nói.
- Kiến Minh, anh... Anh nói giúp ba em đi!
Kiến Minh nhìn Thiên Hàn rồi quay sáng Vân Y cuối cùng lên tiếng.
- Bạch... Bạch tổng à... Nể tình chúng ta có hợp tác, ngài có thể tha cho ông Triệu được không?
Thiên Hàn nhướng mày nhìn Giả Kiến Minh, nhếch môi cười rồi nói.
- Nể tình? Cậu là gì của ông ta? Con? Con rễ tương lai?
- Tôi...
- Đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/1721915/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.