- Triệu Vân Y??
Một giọng nói trầm ấm pha lẫn chút lạnh lùng vang lên.
Vân Y vô thức ngước lên nhìn, nhìn người trước mặt vừa gọi tên mình, mỉm cười.
- Bạch... Bạch.... Thiên Hàn!
Giọng nói cô nhỏ dần nhỏ dần rồi im lìm. Thiên Hàn khụy chân xuống, nhíu mày.
- Triệu Vân Y! Triệu Vân Y!
Chẳng nghe thấy câu trả lời từ cô, mày đẹp của hắn nhíu chặt hơi. Hắn cúi người xuống, bế cô rồi quay về phía xe của mình, đặt cô ngồi vào phần ghế lái phụ xong hắn cũng đi qua ghế tài xế ngồi và không quên thắt dây an toàn cho Vân Y.
Thấy người cô cứ rung cành cạch, hắn dừng xe lại, lấy chiếc áo vest ở ghế sau lên đắp cho cô rồi lái xe thật nhanh về. Chỉ trong một lúc thì đã đến biệt thự của hắn, sau khi lái xe vào gara, hắn bước xuống vòng qua bên kia để bế cô ra, vừa ra thì có một ám vệ bước đến mở dù ra che cho cả hắn và cô.
Khi vào nhà, Thiên Hàn đã bế cô lên phòng, căn phòng hôm qua cô vừa ở, Thiên Hàn đã nhờ dì Hà thay y phục cho cô, bởi nếu cứ mặc đồ ướt như thế thì rất dễ bị cảm lạnh, xong hắn cũng tự về phòng thay đồ vì lúc nãy gặp cô, hắn không mang theo ô, thế nên cả hai đều ướt sũng.
Vân Y ở bên phòng cứ nằm im lìm, cơ thể tuy đã thay đồ khô, đắp chân cẩn thận rồi nhưng vẫn lạnh, Vân Y nằm trên giường run cành cạch, run như chưa từng được rung. Cô bắt đầu tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/164463/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.