"Đã tìm được cô ấy chưa?"
Chiếc xe của Văn Vỹ vừa dừng lại thì anh đã ngay lập tức chạy về hướng của Hàn Vũ. Câu đầu tiên mà anh nói chính là đã tìm được cô chưa. Hàn Vũ im lặng không trả lời, mái tóc đen bay loạn trong gió, đôi mắt lạnh lùng nhìn về hướng xa xăm khiến người ta không nhìn ra được biểu cảm bên trong.
"Hứa Hàn Vũ! Đã tìm được Ninh Ninh chưa?"
Văn Vỹ không kiên nhẫn mà hỏi lại. Hàn Vũ không nhìn anh, chỉ lạnh lùng nói ra một chữ.
"Chưa."
"Mẹ kiếp! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi không biết, nhưng có liên quan đến Mộng Phi Yến."
Văn Vỹ nhíu mày, liên quan đến Phi Yến, không lẽ... Cô ta không xem lời cảnh cáo của anh ra gì hay sao? Được lắm! Mộng Phi Yến, cô giỏi lắm.
"Hứa tổng! Bây giờ anh tính thế nào? Tôi sợ Ninh Ninh sẽ..."
"Dù cho phải lục tung cả Thành Châu này, tôi cũng nhất định tìm bằng được cô ấy."
"Nhưng..."
"Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì. Tôi bắt bọn chúng sống không bằng chết."
Mộ Di mím môi, hai bàn tay siết chặt. Chuyện có liên quan đến Mộng Phi Yến thì chỉ có thể là vì Văn Vỹ mà thôi. Nếu chẳng may, chẳng may Ninh Ninh xảy ra chuyện gì, cô sẽ hối hận đến chết mất. Lâm Tú đứng ở đằng xa nhìn thấy liền vội vàng đi tới bên cạnh cô. Bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé kia mà trấn an. Mộ Di nhìn Lâm Tú, nơi đáy mắt lấp lánh nước, Lâm Tú nhíu mày, khẽ mỉm cười rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355807/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.