"Tôi giết anh rồi thì có phải ở tù không?"
"Em tính giết chồng mình sao?"
"Vậy thì anh có thể im một chút cho tôi nấu ăn không?"
Được!
Anh thua.
Đúng là phận đàn ông mười hai bến nước mà. Lấy vợ rồi thì ôi... Còn đâu nữa một thời huy hoàng. Đường đường một người đầy quyền lực, cuối cùng vẫn phải xuống giọng năn nỉ vợ mà thôi...Cơ mà thà nhịn vợ còn hơn là bị vợ bỏ. Đúng! Một chân lí vô cùng đúng đắn.
Ninh Ninh chăm chú nấu ăn, lại chẳng buồn quan tâm đến người bên cạnh chút nào. Dù sao thì cô cũng quen với việc có anh ngồi nhìn mình chằm chằm như thế. Chỉ là đã lâu không có cảm giác này, giờ đột ngột có lại thấy có chút không quen.
"Để nguội chút rồi ăn."
Ninh Ninh bưng lên một bát cháo nóng hổi đặt xuống trước mặt anh. Dặn dò anh một chút rồi quay lại dọn dẹp phòng bếp. Hàn Vũ nhìn bát cháo nghi ngút khói mà lại cảm thấy có chút mơ hồ. Bao nhiêu lâu xa cách, cuối cùng thì người anh yêu nhất cũng trở về rồi. Thật tốt.
"Sao vậy?"
Ninh Ninh thấy anh thất thần thì liền lên tiếng hỏi. Hàn Vũ kéo môi cười, nụ cười bình yên mà anh đã đánh mất từ lâu.
"Không sao! Có em thật tốt."
Ninh Ninh không trả lời, chỉ lặng lẽ lấy bọc thuốc từ trong túi xách ra đưa cho anh.
"Ăn đi rồi uống thuốc."
"Tối nay... Em ở lại đây được không?"
"Không được."
"Tại sao?"
"Không tiện."
"Không tiện? Ninh Ninh, chúng ta là vợ chồng hợp pháp thì có gì mà không tiện?"
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355788/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.