Ninh Ninh bắt đầu quét dọn nhà cửa. Hàn Vũ im lặng nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô mà không khỏi mỉm cười. Có cô thật tốt...
Vừa hay lúc đó bên ngoài có tiếng chuông cửa. Ninh Ninh nheo mắt nhìn ra rồi đi ra mở cửa. Gương mặt tươi tắn của Mộng Phi Yến lập tức xuất hiện trong tầm mắt xinh đẹp của cô. Nhìn thấy người trước mặt, nụ cười trên gương mặt của Mộng Phi Yến trở nên cứng đờ.
"Sao lại là cô?"
"Nhà chồng tôi, tại sao lại không thể là tôi?"
"Cô..."
Hàn Vũ từ trong nhà bước ra, mắt thấy người bên ngoài cổng thì liền có chút chán ghét. Anh đi tới phía sau lưng Ninh Ninh, không mặn không nhạt mà hỏi người kia.
"Em tới đây làm gì?"
"Em... Có nấu chút đồ ăn mang qua cho anh."
"Không cần! Em về đi."
"Hàn Vũ..."
"Có người tới chăm sóc cho anh rồi, tôi về đây."
"Ninh Ninh..."
Ninh Ninh đi vào trong nhà, Hàn Vũ vội vàng đuổi theo phía sau cô. Còn ai đó vẫn đứng chôn chân tại chỗ, không nhút nhích được.
"Tại sao mày không chết đi?"
Hàn Vũ chạy theo Ninh Ninh vào trong nhà, lại bắt gặp gương mặt không chút biểu cảm nào của cô khiến anh thêm mấy phần âu sầu. Rõ ràng là đang rất tốt đẹp, tại sao lại trở thành như vậy chứ? Còn có Mộng Phi Yến nữa, anh đã nói với cô ta rất nhiều lần là anh không muốn gặp cô ta nữa. Vậy thì tại sao lại cứ ám lấy anh không buông vậy?
"Ninh Ninh! Nghe anh nói đi..."
"Nói gì? Nói là tại sao cô ta lại đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355786/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.