Mễ Ly khoác tay Văn Vỹ đi ra khỏi phòng bao trước cặp mắt hình viên đạn của Hàn Vũ. Khi hai người đã ra ngoài sảnh lớn thì Văn Vỹ mới quay sang nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của cô. Anh phì cười, cánh tay còn lại đưa lên cốc đầu cô.
"Sợ vậy sao?"
"Làm gì có!"
"Còn cứng miệng à. Xem vã cả mồ hôi rồi."
"Hừ! Văn Vỹ, cảm ơn anh."
"Về chuyện gì?"
"Chuyện ban nãy..."
"Ngốc! Anh đã nói sẽ làm chỗ dựa cho em mà."
Mễ Ly nhìn anh rồi cười đến tít mắt. Cô dụi đầu vào cánh tay anh, ra sức nịnh nọt.
"Anh đúng là thần bảo hộ của em mà."
"Thôi đi cô hai. Đừng có giở trò nịnh nọt."
Anh mỉm cười vui vẻ giấu đi cảm xúc nghẹn ngào trong đáy mắt. Ở một nơi mềm mại nào đó lại bất giác mà nhói lên. Cô thật giỏi, luôn có cách để tạo ra một khoảng cách với anh. Mà anh lại không có cách nào để bước qua khoảng cách đó.
Tạm biệt nhau ở ngoài cửa, Văn Vỹ ném cho Mễ Ly một cái nhìn cảnh cáo khiến cô vô thức mà rụt cổ nhìn anh.
"Em...Chỉ đi chơi một chút thôi..."
"Về sớm đó!"
"Vâng!"
"Có chuyện gì lập tức gọi cho anh."
"Vâng."
Nhìn chiếc xe của anh đã đi xa, Mễ Ly khoác vai Mộ Di, đôi mắt nhìn cô đầy khẩn cầu. Mộ Di ngược lại rất cảnh giác, cứ mỗi lần Mễ Ly nhìn cô bằng ánh mắt này thì y như rằng ngày hôm sau cô sẽ bị Văn Vỹ mắng cho một trận vì cái tội hùa nhau làm bậy. Giờ chỉ mới trở về Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355777/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.