Ánh nắng ban mai chiếu vào ô cửa sổ. Hàn Vũ một thân trang phục chỉnh tề từ bên ngoài đi vào. Ninh Ninh nằm trên giường vẫn còn đang say ngủ, đôi mắt nhắm chặt, hai hàng lông mi cong vút xinh đẹp động lòng người.
Nhẹ nhàng bước tới cạnh giường ngủ, anh khom người xuống, ngón tay khẽ khàn xoa nhẹ lên má cô. Đã mất cô một lần, lần này anh sẽ không bao giờ để mất cô thêm lần nữa. Hạnh phúc vốn là thứ rất khó tìm. Tìm được rồi thì lại khó nắm giữ. Mất đi rồi sẽ rất hối tiếc nhưng nếu may mắn tìm lại được thì chắc chắn là sẽ viên mãn đến cuối đời.
"Ưm..."
Ninh Ninh khẽ động mí mắt, mở mắt ra liền nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh, cô lại nghĩ là mình đang mơ. Ngón tay nhỏ nhắn đưa lên chạm vào gương mặt người đối diện, vuốt nhẹ một đường lên sóng mũi cao thẳng tắp, cô mơ hồ nhìn anh.
"Không phải là mơ sao?"
Câu hỏi ngớ ngẩn của cô khiến anh bật cười. Đã thành ra bộ dạng thê thảm như thế nào rồi mà còn hỏi đây là mơ sao?
"Không phải mơ, là sự thật."
"Vậy thì tốt quá..."
Ninh Ninh nhắm mắt, cảm nhận sự đau nhói nơi lồng ngực. Trong khoé mắt, hai hàng nước ấm nóng lại vô thức mà chảy ra. Hàn Vũ nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô, nơi mềm mại nhất trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Có những chuyện không cần phải đợi người khác nói, chỉ cần bản thân dùng trái tim mà cảm nhận thì sẽ hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/3300523/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.