Thời gian thấp thoáng trôi qua không kịp nghĩ. Chớp mắt một cái, lại một tuần nữa đã trôi qua. Định là sẽ đến đón anh thật sớm, nhưng không hiểu sao hôm nay tất cả mọi người ai cũng rất kì lạ.
Sáng sớm thì cô liền bị Mộ Di quấn lấy mấy tiếng đồng hồ. Vừa cắt đuôi được Mộ Di lại bị Văn Vỹ lôi đi nghe ngóng tin tức của Phi Yến. Trở về chưa kịp thở thì lại bị Tuệ Hân lôi đi shopping. Loay hoay cả ngày trời, mãi đến lúc chiều muộn thì cô mới đến được chỗ của anh.
Nhưng khi đến nơi thì càng có chuyện không ổn. Cả căn biệt thự rộng lớn không có lấy một bóng người. Trong nhà không có ánh đèn, mọi thứ hoàn toàn rơi vào sự im lặng đến đáng sợ. Nhìn khung cảnh trước mắt, Ninh Ninh cảm thấy vô cùng bất an.
Thật sự mà nói, cô đang rất sợ, rất muốn lập tức lái xe bỏ đi. Nhưng trong lòng cô lại dấy lên một suy nghĩ, lỡ như xảy ra chuyện gì đó thì sao? Hàn Vũ không nhìn thấy gì, lỡ như anh xảy ra bất trắc thì sẽ thế nào đây?
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Lấy hết can đảm, cô quyết định bước xuống xe. Lấy điện thoại mở đèn pin lên, Ninh Ninh thận trọng đi từng bước, từng bước thật chậm vào bên trong. Mỗi một tiếng đồng đều khiến cô lo lắng. Ninh Ninh sợ bóng tối, vậy mà bây giờ cô lại vì anh mà phải đối diện với nỗi sợ hãi của mình.
"Hàn Vũ! Anh có ở đây không vậy? Hàn Vũ..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/3300521/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.