Một tuần sau...
Ninh Ninh và Hàn Vũ cùng bước ra khỏi toà án. Cô và anh vừa hoàn thành xong thủ tục li hôn. Cầm tờ giấy trên tay, hai người hai cảm xúc. Nhưng hình như... cả hai người chẳng ai có chút biểu cảm nào gọi là vui vẻ. Cũng không có ai nói với ai thêm một lời nào.
Li hôn rồi, hai người hai thế giới, chẳng còn bất kì một mối quan hệ nào, cũng không có bất cứ sự ràng buộc nào nữa. Anh là anh, cô vẫn là cô, nhưng không còn là của nhau nữa rồi. Đường anh đi có người kề cạnh, đường cô đi lẻ bóng đơn côi. Hai người hai ngã, chia nhau hai lối đi. Mỗi người đi một hướng, quay lưng lại với nhau, chẳng ai ngoái đầu mà nhìn lại.
Khoảng cách ngày một lớn, Ninh Ninh chẳng dám quay lại nhìn anh. Cô sợ bản thân sẽ yếu lòng mà bật khóc khi nhìn thấy anh tay trong tay với một ai khác. Cô không đủ can đảm, không đủ rộng lượng, chẳng đủ bao dung để chúc anh hạnh phúc. Nhưng tận sâu trong lòng, cô chỉ mong cầu cho anh một đời được bình an.
Vì cô không quay đầu lại, nên vĩnh viễn cũng không bao giờ thấy, có một người vẫn yên lặng đứng đó mãi không chịu đi. Bằng ánh mắt dịu dàng nhất, Hàn Vũ im lặng nhìn theo bóng lưng cô. Anh muốn mang dáng người nhỏ bé đó khắc sâu vào lòng mình để mãi mãi không bao giờ quên đi dáng vẻ của cô.
Trời mùa đông se lạnh, Ninh Ninh rảo bước trên đường phố tấp nập. Bao nhiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/3300516/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.