Trong phòng VIP của bệnh viện Tâm An, Phi Yến nằm trên giường bệnh, đôi mắt khép hờ như đang ngủ. Nghe được tiếng bước chân, cô đoán chắc Hàn Vũ đã đến rồi.
Bóng người cao lớn đi đến bên giường bệnh, anh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. Vẫn là cảm giác đó, vẫn là ánh mắt đó, ánh mắt chỉ dành riêng cho một mình cô. Mộng Phi Yến khẽ mở mắt, nhìn người trước mặt cô liền mỉm cười với anh. Cô biết mà, cô biết ván cược này cô nhất định sẽ thắng.
"Không sao chứ?"
"Em không sao! Chỉ hơi mệt một chút."
"Không sao thì tốt."
"Hàn Vũ..."
Phi Yến kéo tay anh ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay mềm mại đưa lên áo vào má anh. Cô nhìn anh thật lâu, thật lâu, trong lòng là bao nhiêu cảm xúc khó tả.
"Anh ốm hơn trước rồi."
"Vẫn vậy thôi. Em nằm xuống nghỉ ngơi đi."
"Anh... Không nhớ em sao?"
"..."
"Em biết anh vẫn còn thương em mà có đúng không?"
Hàn Vũ nhìn cô, trong lòng lại bắt đầu cuồn cuộn sóng. Nếu nói không nhớ cô thì chính là nói dối. Từ ngày cô bỏ đi, chưa một giây một phút nào anh không nhớ đến cô. Chỉ là nỗi nhớ quá lớn, lớn đến nỗi trở thành một thói quen nên anh cũng không còn để tâm đến nữa. Giờ đây cô quay về, nỗi nhớ tưởng chừng như đã ngủ quên đó lại đột ngột thức dậy. Chỉ là...Chỉ là bây giờ, cô và anh đã không thể bắt đầu lại nữa rồi.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Hàn Vũ nhìn dãy số gọi đến, trên môi lại bất giác nở ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/277529/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.