"Đứng lại!" Sau một giây ngỡ ngàng, Thanh Hào bất ngờ bật dậy hét lớn.
Tâm Bình An đã lặng. Đôi chân thoáng chùng, bờ vai thoáng run nhưng vẫn kiên cường bước tiếp.
"Tôi nói cô đứng lại, cô điếc hả?" Thanh Hào sải bước chân dài, đưa tay giật mạnh bờ vai vợ.
Bị một lực kéo quay ngược, Bình An đối diện với chồng. Cô âm thầm hít sâu, cắn chặt hai hàm răng, nuốt ngược dòng nước mắt vừa trào, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chồng: "Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng. Nói cho tôi biết, giữa vợ con và cô ta, anh chọn ai?"
Thanh Hào mở to hai mắt, há to miệng cả nửa ngày nhưng vẫn không đưa ra quyết định.
"Nói! Anh chọn ai?" Bình An hết kiên nhẫn.
"Cô tự thấy mình xứng?" Thành Hào buộc miệng nói thẳng lời muốn nói.
Anh ta dùng nửa con mắt nhìn vợ và hai đứa con mặt mũi tèm lem rồi nhếch mép cười: "Cô hỏi mà không tự nhìn mình gì cả? Chọn với lại không chọn! Thật vớ vẩn!"
Những lời giễu cợt cho thấy tâm can gã chồng kết tóc se tơ đã lạnh, Bình An rũ sạch chút tiếc nuối cuối cùng, cô cuộn chặt bàn tay, hờ hững buông lời: "Vậy tôi không còn đủ sức để làm osin cho nhà anh nữa!"
Bốp!
Một cái tát như trời giáng vào thẳng bên má xanh xao.
Cô lảo đảo ngã ngồi xuống nền lạnh. Vì bế con, lo bảo vệ đứa con thơ trên tay, cô không thể tự vệ. Nên cú ngã vừa rồi muốn cướp luôn hơi thở của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-mot-doi-hoa-ra-chi-la-tam-bo/2786742/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.