Không biết anh ta ăn chơi, hưởng lạc đến bao lâu?
Chỉ biết rằng giờ này, nhìn căn phòng kho trống vắng bóng người, lòng anh ta chợt buồn vô cớ, mất hết mọi ham muốn.
Mà cũng thật lạ!
Từ lâu, anh ta đã không còn để ý đến sự tồn tại của vợ con trong cái nhà này. Trong lòng anh ta, hai tiếng 'vợ con' dường như không còn quan trọng. Bình An và con ở phòng nào trong căn nhà ba tầng khang trang, rộng rãi này, anh ta không mấy để tâm. Anh ta chỉ biết phòng mình ở tầng hai.
Luôn đi sớm về muộn, có hôm không về. Thậm chí, ba năm nay, từ ngày lên làm sếp bộ phận Kinh doanh của Công ty, số đêm anh ta ngủ ở khách sạn, ngủ ở nhà người tình còn nhiều hơn ở nhà.
Mỗi lần nghe tiếng vợ đợi cửa càu nhàu: "Anh làm gì mấy đêm nay không về nhà?"
Anh ta đều quát thẳng vào mặt vợ: "Tôi tăng ca kiếm tiền nuôi mẹ con cô!" rồi chẳng ngó ngàng gì đến vợ đi thẳng lên tầng về căn phòng bày biện đẹp đẽ của mình.
Vậy mà.
Từ khi vợ bế con ra khỏi cửa. Lúc trở về nhà, anh ta thường vô thức đi xuống phòng kho.Trong phòng quạnh quẽ, chỉ còn lại chiếc giường lạnh tanh. Thiếu hơi người. Vắng tiếng càm ràm của vợ, vắng tiếng ríu ra ríu rít của đứa con gái lớn và vắng tiếng khóc thét điếc tai của thằng bé mới sinh, anh ta tự nhiên thấy thiêu thiếu một thứ gì?
Thằng bé?
Nghĩ đến nó mới nhớ, người làm cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-mot-doi-hoa-ra-chi-la-tam-bo/2786739/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.