Bình đựng nước, gạt tàn điếu, vài cái ly còn sót lại và cả lọ hoa trưng bày phút chốc đều vỡ tan tành dưới nền đá hoa cương.
Tiếng khóc hờ, tiếng chì chiết nhau náo loạn cả căn nhà.
"Hai đứa mày có im ngay đi không?" Ba Thanh Hào từ tầng ba nằm không yên lò mò đi xuống. Ông chỉ tay vào đứa con trai và đứa con dâu, gằn từng tiếng: "Làm giám đốc này giám đốc nọ còn thua mẹ Bắp Ngô! Chồng giận thì vợ bớt lời, đằng này, vợ như bà hoàng. Bay muốn phá tan cái nhà này, hử?"
"Ông nói vậy mà nghe được à?" Cô con dâu mà ông xem như báu vật, tự hào ông có phước mới được trời thương ban cho, giờ này hai tay chống nạnh, xỉa xói ông cha chồng: "Ông biết câu 'nhà dột từ nóc dột xuống' không? Cái nóc đã hư thì có phá tan cũng chẳng tiếc!"
"Mày...mày... quá lắm rồi!" Ba Thanh Hào tức, máu muốn chạy ngược hết lên não. Ông xây xẩm mặt mày vội ngồi tựa xuống ghế.
Cô con dâu thấy vậy cười khẩy, thương tình nhắc: "Coi chừng vỡ mạch máu não, ngã đùng ra đó. 'Đi' không nhắm được mắt! Rồi về ám con này!"
Thanh Hào đầu đau như búa bổ. Anh ta giả điếc giả câm, mặc ai có sức muốn làm gì thì làm. Nhưng sự nín nhịn của anh ta đã quá giới hạn, anh ta điên tiết hét lên: "Cô ngậm mồm lại cho tôi!" rồi giơ cao tay tát thẳng vào mặt người tình anh ta từng nâng niu, chiều chuộng một thời.
Ngay lập tức căn nhà huyên náo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-mot-doi-hoa-ra-chi-la-tam-bo/2786728/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.