Lưu Đình Vĩ đạp chân ga, chiếc xe lao vun vút trên đường. Chưa đầy mười lăm phút sau, anh đã bế Bạch An Túc đang hôn mê chạy vào bệnh viện
Vừa nãy khi chạy trên đường, Đình Vĩ đã gọi sẵn cho vị trưởng khoa mà gia đình quen biết, cho nên khi vừa nhìn thấy dáng người anh lấp ló ở phía trước đại sảnh. Một đội ngũ bác sĩ đã kéo băng ca chạy đến, đỡ Bạch An Túc lên rồi đẩy thẳng vào phòng cấp cứu. Đình Vĩ vì quá lo lắng nên cũng định xông vào theo, may là vị trưởng khoa già đã kịp thời ngăn cản lại. Ông bình tĩnh trấn an anh
- Thiếu gia, cậu cứ đứng đây chờ đợi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, ngài yên tâm đi
Đình Vĩ trên trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt điển trai bây giờ chứa đầy lo lắng. Anh đáp lại
- Bác Vinh, An Túc nhất định không thể xảy ra chuyện gì được. Vừa nãy tôi thấy ở phía chân em ấy chảy máu. Mong ông hãy cố gắng giúp tôi
Bác sĩ Vinh cũng không có trực tiếp trả lời Đình Vĩ, ông chỉ lui người lại sau đó đóng cửa phòng. Nhìn ánh đèn của bảng cấp cứu sáng lên, đôi mắt anh liền sững sờ mà lảo đảo ngồi xuống phía ghế chờ. Tự dùng hai bàn tay che lấy khuôn mặt của bản thân
Từ nhỏ đến lớn, Lưu Đình Vĩ chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như bây giờ, khi nãy lúc Bạch An Túc vừa ngã xuống cầu thang, sau đó lại nhìn thấy vết máu chảy ở chân. Anh cảm thấy cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-la-khi-gap-em/3112061/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.